Người nọ đột nhiên vận sức, Minh Hầu cầm đao lui lại, múa thanh đao trong tay vài vòng, còn muốn tiến lên nhưng bị Vô Tâm giơ tay ngăn lại. Vô Tâm nhìn người trước mặt, thân mặc áo bào màu xám, đeo một chuỗi phật châu lớn, gương mặt hòa thượng mang đầy chính khí, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, Kim Cương Phục Ma thần thông lại tiến bộ không ít, sắp luyện thành Kim Cương Bất Hoại thần thông rồi.”
“Vô Tâm sư đệ?” Vô Thiền vội vàng thu quyền, vừa mừng vừa sợ: “Sao đệ lại về đây.”
“Bởi vì sư huynh nói, Hàn Sơn tự vẫn để lại một gian thiền phòng, một cái bồ đoàn, một quyển kinh phật cho sư đệ.” Vô Tâm cười nói.
Vô Thiền cũng cười: “Bây giờ Hàn Sơn tự có tới mười tám thiền phòng trống, ba trăm bồ đoàn, đều cho sư đệ cả. Nhưng chẳng phải sư đệ bảo không thích kinh phật à?”
“Có một quyển đệ đang cần dùng.” Vô Tâm chậm rãi nói.
Thần sắc Vô Thiền biến đổi, vào đại điện nói chuyện.
Trong Hàn Sơn tự lúc này, ngoại trừ đệ tử của Vong Ưu là Vô Thiền, không còn người thứ hai. Từ khi Vô Thiền trở về Hàn Sơn tự, hắn vẫn lặng lẽ chăm sóc ngôi chùa này. Không có khách dâng hương, hắn tự trồng rau ở phía sau, thi thoảng lại xuống núi làm lễ cho người ta kiếm ít bạc. Lần này thấy Vô Tâm về núi, trong lòng hắn rất vui mừng nhưng vẫn ôm một bụng nghi vấn: “Một năm trước, đệ vừa đáp ứng ước định với Thương Tiên trở lại Thiên Ngoại Thiên, sao lại về Bắc Ly sớm vậy. Chẳng lẽ ở bên kia có gì bất mãn ư?”
Vô Tâm lắc đầu: “Đệ ở Thiên Ngoại Thiên nghe tin đám người Đường Liên, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt gặp nạn nên chạy ngàn dặm tới giúp bọn họ vượt khó. Bọn họ không cảm ơn đệ thì thôi, còn đuổi đệ đi chắc?”
“Đệ nói là, chuyện ở Lôi gia bảo?” Vô Thiền nghe người trong thành Cô Tô nhắc tới. “Đúng vậy.” Vô Tâm nói.
Vô Thiền gật đầu một cái: “Cũng phải, hiện giờ sát thủ Ám Hà đột nhiên hiện thế, Lôi Thiên Hổ của Lôi gia bảo bị giết, lão thái gia của Đường môn cũng bỏ mạng, Vô Song thành ở phía đông cũng rục rịch, Tuyết Nguyệt thành một cây chẳng làm lên non. Đúng là không có ai quản tiểu tông chủ nhà đệ, huống chi sư đệ không có lòng tranh hùng…”
“Ai bảo ta không có lòng tranh hùng?”
Vô Thiền hơi cau mày: “Ý của Vô Tâm sư đệ là?”
“Huynh xem Hàn Sơn tự hiện tại đi, đệmuốn chấn hưng Hàn Sơn tự.” Vô Tâm nói rất chân thành.
Vô Thiền hiểu ra, lắc đầu cười một tiếng: “Thanh tĩnh một chút cũng tốt mà. Sư đệ, đệ lén lút chạy về Bắc Ly, đừng gây động tĩnh quá lớn thì hơn.”
“Thế thì hơi khó.” Vô Tâm thở dài: “Ta còn không định về Thiên Ngoại Thiên.”
“Ở lại Hàn Sơn tự là tốt nhất.” Vô Thiền nói.
“Không, sư huynh. Ngày mai đệ sẽ đi khỏi, ta sẽ về Hàn Sơn tự nhưng không phải là bây giờ, đệ còn rất nhiều chuyện cần làm.” Vô Tâm nghiêm nghị nói.
“Vậy lần này đệ về làm gì?” Vô Thiền lấy làm khó hiểu.
“Huynh nhìn vị bằng hữu sau lưng đệ đi.” Vô Tâm nói: “Thấy sao?”
“Ánh mắt không có thần, lực lượng rất mạnh nhưng rõ ràng đã mất đi thần chí. Nếu sư phụ còn sống có thể cứu được hắn. Công phu của đệ mà chưa mất cũng có thể cứu được hắn.” Vô Tâm đã để ý tới Minh Hầu từ lâu.
Vô Tâm gật đầu: “Vốn dĩ Tiêu Sắt cũng có thể cứu được hắn. Tiêu Sắt được đệ truyền thụ Tâm Ma Dẫn, thế nhưng khi đệ gặp hắn, hắn đã bị trọng thương. Cho dù Tâm Ma Dẫn không cần nội lực nhưng với trạng thái lúc đó của hắn, tâm thần không được ổn định, không sử dụng được công phu này. Cho nên đệ cố ý tới Hàn Sơn tự, muốn cứu vị bằng hữu này.”
Vô Thiền do dự trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Nếu sư đệ đã nói thế, vậy mời vào.” Hắn đứng dậy, đi tới trước tượng phật trong đại điện, xoay nhẹ lư hương, chỉ thấy tượng phật từ từ dịch sang, để lộ một gian điện nhỏ khác.
Trước gian điện treo một cái bảng màu đen, bên trên viết ba ch
La Sát đường.