Người quản lý đối diện với ánh mắt đen như mực và không chứa bất kỳ cảm xúc gì của Ngụy Thập Lục trong phút chốc, lòng bàn tay của người quản lý cũng dần toát ra mồ hôi.
Ngay khi lông toàn thân của người quản lý đang dựng đứng thì Ngụy Thập Lục đột nhiên bật cười, mặt mày cong lên, nụ cười quả thật như xuất phát từ trong nội tâm: “Anh đoán xem.”
Người quản lý nỗ lực ép chính mình phải giữ bình tĩnh.
“Tôi đoán dị năng của cậu là hấp thu năng lực của người khác.” Người quản lý giơ xúc xắc lên, “Cục xúc xắc này là công cụ của cậu.”
Nếu đã bị phơi bày thì Ngụy Thập Lục cũng không giả bộ ngốc nghếch mà che giấu: “Trước khi tôi tiến hóa thì đúng là như thế.”
Trái tim của người quản lý trầm xuống, nhưng cũng không thấy bất ngờ.
Nếu như gã thật sự giết chết 16 người dị năng thì không thể không phát hiện việc giết người dị năng sẽ khiến năng lực của gã tiến hóa.
“Sau khi tiến hóa thì sao?”
Ngụy Thập Lục: “Tôi có thể hấp thu sinh mệnh của bọn họ.”
Nói xong, gã càng nở rộng nụ cười: “Cho nên, nếu các vị chấp hành án tử hình với tôi thì chỉ uổng phí thời gian mà thôi.”
“Cậu cũng biết cậu phạm tử tội à?”
“Tôi chỉ muốn lấp kín xúc xắc kia. Nếu như anh nắm giữ một cục xúc xắc như thế thì sẽ cảm thấy nếu không lấp kín nó mới thật sự là phạm tội đấy.”
“Cậu có biết cậu đang giết người không?”
“…Mấy người xem người dị năng là nhân loại sao?” Ngụy Thập Lục như đang nghe thấy chuyện rất nực cười, “Xã hội này đều không xem người dị năng là con người, tôi giết một hai người dị năng thì có gì là quá đáng đâu. Cũng như anh giết gà giết heo thì có suy nghĩ đến cảm nhận của chúng nó không?”
Người quản lý thừa nhận đây là lần thẩm vấn gian nan nhất cuộc đời ông ta.
Sau khi hỏi xong vấn đề cuối cùng, người quản lý gấp lại máy tính xách tay.
Ngụy Thập Lục hỏi: “Các người sẽ giết tôi chứ?”
Người quản lý hỏi: “Cậu có muốn phục vụ cho cơ quan đặc biệt dưới sự quản lý của chính phủ không?”
Cứ như vậy Ngụy Thập Lục trở thành Cá Nheo, nhiệm vụ của gã là tiến hành khống chế nhịp điệu thi đấu, xen lẫn vào người dị năng mới tới, thông qua giết chóc để điều động “bầu không khí”.
…Quả thật là một công tác vô cùng thích hợp với Ngụy Thập Lục.
Trước đây, có thể lấy được tiêu chuẩn tồn tại cuối cùng đa số đều là Cá Nheo. Người dị năng bình thường hoặc là không biết cách giết người thế nào, hoặc là dị năng không thích hợp để giết người.
Cá Nheo được lựa chọn căn bản là những người dị năng có năng lực công kích, cam tâm phục vụ cho cơ quan, tương đương với quán quân đã định sẵn.
Trước khi bắt đầu trò chơi, Ngụy Thập Lục cầm tấm thẻ sắt nho nhỏ đại biểu cho thân phận Cá Nheo, gã tường tận quan sát nó ở trong tay.
Người quản lý của gã căn dặn: “Phải bảo vệ tấm thẻ này cẩn thận. Cậu có thể dùng nó để xác nhận thân phận với Cá Nheo khác, không giết nhầm nhau. Nếu như vô tình gặp phải nguy hiểm, cậu chỉ cần cầm tấm thẻ, đọc thầm mật mã thì có thể truyền tống về khoang thuyền con nhộng, có thể giữ được mạng của cậu. Nhưng chức năng này không được sử dụng ở hậu kỳ trò chơi, như vậy sẽ khiến người khác chú ý, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần. Nhớ kỹ chưa?”
“Tôi không cần liên lạc.” Ngụy Thập Lục đeo đồng hồ, tiện tay đút tấm thẻ vào túi, “Tôi không sợ chết. Mèo có chín cái mạng, tôi có tận mười sáu cái.”
Dứt lời, gã chủ động chui vào trong khoang thuyền con nhộng, đội mũ bảo hiểm lên.
Đến khi mở mắt ra thì gã đã ngồi trên chiếc xe không ngừng xóc nảy.
Trong khoang thuyền con nhộng đối diện là một người trẻ tuổi đeo mắt kính gọng vàng, tay chân tinh tế, tướng mạo rất xinh đẹp đoan trang, cũng vừa mới tỉnh dậy, đang quan sát xung quanh.
Ngụy Thập Lục nhìn bảng tên gắn bên ngoài khoang thuyền con nhộng của đối phương.
Bạch An Ức.
Không ghi rõ ràng dị năng là gì, thật phiền phức.
Ngụy Thập Lục đang muốn tăng thêm vài loại dị năng cho xúc xắc của mình, không biết rõ người khác mang dị năng gì, lung tung đụng đến, ngoại trừ chiếm mất không gian xúc xắc mà còn không có tác dụng đặc biệt.
Vì vậy cậu hỏi thăm dị năng của Bạch An Ức: “Người anh em, dị năng của cậu là gì?”
Vấn đề này một khi nói ra liền hướng thành hai nhánh hoàn toàn khác nhau.
Đời trước, Bạch An Ức tuy là mê man đối với hiện trạng trước mắt, nhưng vẫn rất có phong độ mà trả lời: “Xin lỗi, tôi cũng không biết.”
Ngụy Thập Lục cho rằng Bạch An Ức đang nói đùa: “Thần bí như vậy à?”
Bạch An Ức cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.
Điều này lại càng gợi lên hứng thú cho Ngụy Thập Lục.
Nhưng sau khi bắt đầu, người đàn ông thắt bím bắn nát đầu Diệp Hoan, đoàn người trở nên hỗn loạn, Ngụy Thập Lục vừa quay đầu lại liền phát hiện Bạch An Ức chật vật bối rối chui xuống dưới gầm xe, hoang mang trong phút chốc, gã nghĩ, chẳng lẽ người này thật không biết mình mang dị năng gì.
Vì vậy Ngụy Thập Lục không có suy nghĩ đi tìm Bạch An Ức nữa.
Lần thứ hai chạm mặt Bạch An Ức chỉ là ngẫu nhiên.
Ngụy Thập Lục liên tiếp giết hai người, tìm hồ nước để rửa tay.
Khó khăn lắm mới rửa sạch tay, gã lơ đãng quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch An Ức khoác một chiếc áo blouse trắng to thùng thình, nằm úp sấp trên lưng một người nào đó, vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ mặt của người kia.
Hai người cùng đồng hành, nhìn qua rất thân mật.
…Cậu ta vẫn chưa chết?
Ngụy Thập Lục thật hiếu kỳ, liền bám theo.
Gã không có hứng thú với Bạch An Ức, bởi vì trên cơ bản gã có thể xác định Bạch An Ức là món điểm tâm vô dụng.
Nhưng mà người nguyện ý cõng cậu ta, nói không chừng có thể rất thú vị.