Nói cách khác, đột phá đến Bạch Liên thất phẩm cần ước chừng năm năm, nếu đột phá đến bát phẩm phải mất bao lâu… Đột phá đến cảnh giới Thanh Liên mình khát vọng lại phải bao lâu?
Năm tháng tu hành vốn dài đăng đẵng, so với những người khác, hắn vẫn biết thế nào là đủ. Lập tức xua đuổi tạp niệm trong lòng, một lòng tinh tiến, công đến tự nhiên thành.
Nụ cười khổ trên mặt hắn dần dần thu lại, trầm tĩnh giống như tượng đá không nhúc nhích.
———–
Thời gian thấp thoáng lại qua hai năm, Thiên nhi và Tuyết nhi một thân áo vải sam xăn ống tay áo đi tới cửa sơn động.
Hai nàng mang giày vải, mặc quần vải bố bảy phân để lộ mắt cá chân, có vẻ hết sức gọn gàng tề chỉnh, nhất tề đứng lại ở cửa động lên tiếng nói:
– Tỳ tử cầu kiến chủ nhân.
Các nàng không lớn lối giống như Yêu Nhược Tiên vậy, không nói một lời muốn đi vào liền đi vào.
– Vào đi!
Bên trong truyền tới thanh âm nhàn nhạt Miêu Nghị.
Hai nàng nắm tay đi vào, nhất tề hành lễ lần nữa.
Miêu Nghị mở mắt hỏi:
– Phải chăng là cảm thấy mình có thể làm được rồi?
Hai nàng gật đầu nói:
– Xin chủ nhân kiểm nghiệm.
Miêu Nghị thu công xuống giường đá, dẫn hai nàng ra khỏi động phủ.
Ba người tìm đến Yêu Nhược Tiên, lão thi pháp đưa cả bọn cùng nhau bay đi.
Trời cao biển rộng, không một gợn mây, sóng cuộn trắng xóa, nhìn quanh chỉ thấy trời biển mênh mông vô bờ bến.
Bốn người ngang trời mà đến dừng ở không trung, phía dưới chính là chỗ Miêu Nghị tu luyện năm xưa, dưới biển cả mênh mông chính là sào huyệt của đám Bá Vương Ngư.
Yêu Nhược Tiên phất tay ném ra một gốc cây khô xuống biển, thu màn hào quang bao phủ, bốn người phất phơ rơi xuống, đứng trên gốc gây khô trôi nổi.
Hai nàng quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, Miêu Nghị cười gật đầu nói:
– Bắt đầu đi!
– Dạ!
Hai nàng lập tức lấy thương gỗ ra nơi tay, phi thân lướt sóng, nhanh chóng chui xuống biển, không để văng lên chút bọt sóng nào.
Tu luyện trong những năm qua, từ chỗ không biết bơi đến hiện tại thủy tính hai nàng đã có thể sánh ngang cá bơi dưới biển cũng coi là thu hoạch không nhỏ.
Yêu Nhược Tiên đứng trên khúc gỗ xoa tay lắc đầu nói:
– Những năm qua có thể nói là hai nha đầu này chịu nhiều đau khổ, bao nhiêu lần thiếu chút nữa mất cả tính mạng, không biết tiểu tử ngươi làm thế nào có thể đành lòng để cho hai nàng tu luyện một cách tàn nhẫn như vậy…
Lão quay đầu lại trợn mắt nhìn Miêu Nghị một cái, lại nhìn về phía mặt biển liên tiếp xoa tay, ít nhiều gì cũng có vẻ lo âu:
– Hy vọng lần này có thể thành công.
Miêu Nghị xa cách thế tục đã lâu, tính tình thanh đạm hơn không ít, mỉm cười nói:
– Hoa mai tỏa hương thơm là do tiết trời lạnh lẽo, mười năm khổ tu có thể đổi lấy ích lợi cả đời, chút vất vả nho nhỏ thật sự không đáng kể gì. Ta cũng không muốn thị nữ thiếp thân của mình chẳng qua là bình hoa di động chỉ biết bưng trà rót rượu, không thể giúp chuyện lớn lao gì được. Huống chi không phải là có tiền bối cứu giúp sao?
Hắn cũng biết mấy lần Thiên nhi và Tuyết nhi thiếu chút nữa táng thân trong bụng cá.
Lớp vảy giáp của Bá Vương Ngư này vô cùng cứng rắn, răng miệng sắc bén, cho dù là miếng sắt cũng có thể cắn đứt, đã tiếp cận với yêu thú. Lại thêm sống quần cư dưới đáy biển, một khi bị chọc giận bọn chúng sẽ lập tức lấy hàng vạn con phát khởi quần công, hết sức hung tàn, không chết không thôi. Tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm thông thường xuống đó nếu không bỏ chạy, e rằng cũng phải bỏ mạng lại đó.
Thiên nhi và Tuyết nhi có thể nói nhiều lần bị cắn đến nỗi thương tích khắp người, toàn thân chảy máu loang ra mặt biển, thật sự vô cùng chật vật.
Hai nàng nhân bị hành hạ thành như vậy, Yêu Nhược Tiên hết sức đau lòng.
Tu sĩ chỉ cầu nâng cao tu vi của mình, sau đó sẽ cầu tu luyện được vô thượng đại pháp là đủ để hoành hành, có cần làm như vậy không, quả thật còn không bằng vũ phu thế tục.