Không chỉ cô mà Sở Huyên và Sở Linh của Hằng Nhạc Tông, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi của nhà Thượng Quan, Huyền Nữ và Lạc Hi của Đan Thành, Bích Du của Vạn Hoa Cốc cũng đỏ mặt, bị tiếng gọi sư nương bất chợt của cô nhóc Tịch Nhan làm cho lúng túng!
Woa!
Lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hô lên, tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.
Không chỉ lão ta mà ánh mắt của mọi người đang có mặt đều đồng loạt từ bậc thang đá thông thiên đổ dồn vào Diệp Thành. Tịch Nhan gọi một mạch bao nhiêu sư nương như thế khiến hắn nổi tiếng ngay trong tức khắc.
Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, hắn cúi gằm mặt, khoé miệng co giật không dưới mười lần.
Vẫn là câu nói đó, có một đồ đệ bảo bối đúng là vui lắm!
“Nào nào nào, tiền mừng chúng ta đều chuẩn bị sẵn rồi”, Cổ Tam Thông hô lên khiến bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
“Chúng ta nói trước luôn nhé, muốn cưới thì cưới một lượt luôn, đừng cưới từng người một”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chúng ta đều nghèo, nếu vài ba hôm ngươi lại cưới thì chúng ta không có đủ tiền mừng đâu”.
“Dù sao tiền mừng chúng ta cũng chỉ đi một lần, đừng lừa chúng ta, nhiều hơn là không có đâu đấy”.
“Này, cầm lấy, bổ lắm đấy”, người thiết thực nhất vẫn là Ngưu Thập Tam, ông ta nhét một túi đựng đồ vào tay Diệp Thành với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Sau vài tiếng ruỳnh ruỳnh, nhóm Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu lại dừng bước, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
