– Đứng chung với các ngươi, đúng là xấu mặt! Cao Tuyết Đình khinh bỉ liếc hai người.
– Ừ, thân phận uy vọng đều bị kéo xuống. Trần Văn Hạo mặt không đổi sắc tiếp lời.
Phong Minh cười hắc hắc, lóe lên tia sáng, đột nhiên biến sắc, quay sang nhìn hướng khác, kinh ngạc nói: – Hả, đó không phải tiểu tử luyện chế Thái Diệu đan hay sao? Sao cũng ở trong Phong Lâm Thành.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, mọi người liền chú ý tới Dương Khai
– Quả nhiên là hắn! Tiêu Vũ Dương mỉm cười. – Nói tới… ta vẫn cảm thấy tiểu tử này có chút quen thuộc, thì ra là đã gặp qua ở Phong Lâm Thành này.
– Tiểu tử này là một nhân tài, Tử Nguyên Thương Hội ta muốn! Lâu Sất hai mắt tỏa sáng nhìn Dương Khai.
Tăng Nguyên hừ nói: – Nói không chừng người ta sớm có tông môn, nào đến lượt ngươi lôi kéo?
Lâu Sất cười lạnh: – Lâu mỗ tự mình ra mặt, tông môn nào dám không nể tình? Lão mặt ngựa, lão phu nói trước với ngươi, lần này ngươi dám tranh giành với ta, ta nhất định liều mạng với ngươi.
Tăng Nguyên nhướng mày, im lặng không nói, đang cân nhắc lợi hại.
Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói: – Lâu phó hội trưởng, ngươi tự tiện quyết định như thế, có hỏi qua ý kiến của ta?
Lâu Sất nghe vậy, trợn to mắt, kinh ngạc nhìn sang Cao Tuyết Đình: – Chuyện này liên quan gì tới Cao trưởng lão?
Cao Tuyết Đình vén tóc mai, bình thản nói: – Tiểu tử này đã sớm là người của ta…
– Ục! Tiếng nuốt nước miếng vang lên, Tiêu Vũ Dương cũng lóe lên dị sạch, không ngừng liếc Cao Tuyết Đình.
– Người… người của cô? Lâu Sất lắp bắp, cảm thấy câu này chứa đựng thông tin quá lớn…
Tăng Nguyên càng trợn mắt há mồm, dè dặt nói: – Ôn điện chủ ngài ấy… không có ý kiến gì chứ?
– Làm sao có ý kiến gì? Cao Tuyết Đình mờ mịt nhìn Tăng Nguyên, không biết hắn hỏi vậy là sao, nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt phát lạnh, mặt đỏ lên, người chấn động, Đế Bảo Liệt Dương Kính bay lên trên đầu, bên trong phun trào ngọn lửa, làm toàn thân người ta co rút, Cao Tuyết Đình lạnh giọng nói: – Nếu các ngươi dám suy nghĩ lung tung, bổn cung cắt các ngươi làm 18 khúc!
– Tại sao 18 khúc rõ ràng như vậy? Có ý nghĩa gì không? Lâu Sất rốt cuộc là người làm ăn, vừa nghe con số liền muốn làm rõ ràng.
– Đây không phải trọng điểm được chưa! Tăng Nguyên khinh bỉ liếc Lâu Sất, lại quay sang Cao Tuyết Đình: – Nói vậy, tiểu tử này đã là đệ tử Thanh Dương Thần Điện?
Cao Tuyết Đình hừ lạnh, thu Liệt Dương Kính, không đáp lại, có vẻ bí hiểm.
Nàng làm sao nói cho mọi người, dù rằng mình lôi kéo Dương Khai nhưng bị hắn từ chối? Nếu nói ra, vậy thì quá mất mặt. Dù sao nàng cũng là trưởng lão Thanh Dương Thần Điện, tự mình ra mặt lôi kéo một võ giả Đạo Nguyên Cảnh mà còn không thành công, nói ra cũng không ai dám tin.
Tiêu Vũ Dương mỉm cười: – Nha đầu Lam Huân lại rất tôn sùng tiểu tử này, cảm thấy ngày sau nhất định có thể thành tựu to lớn, nếu như Cao trưởng lão đã thu tiểu tử này, vậy Tiêu mỗ phải chúc mừng.
– Tiêu đại nhân khách khí. Cao Tuyết Đình nhàn nhạt đáp.
Trong lúc mấy người nói chuyện, vẫn luôn nhìn về phía Dương Khai.
Làm cho mấy người gần Dương Khai cảm giác áp lực như núi, mồ hôi lạnh ứa ra.
Đa số mọi người đều kinh ngạc, không biết sao Dương Khai được nhiều cường giả chú ý đến thế.
– Được rồi, nếu các vị đã tụ tập nơi này, vậy xử lý chuyện linh hồ trước đã. Tiêu Vũ Dương chuyển đề tài, nhìn xuống linh hồ, trong mắt lóe lên, nói: – Trước khi đến đây, dù ta biết một chút tình hình, nhưng không ngờ linh khí nơi này dày đặc đến thế!
Trần Văn Hạo khẽ động, trầm giọng hỏi: – So với Thánh địa tu luyện Thiên cấp của Thần Cung thì sao?
Những người khác đều tò mò nhìn Tiêu Vũ Dương, muốn biết Thánh địa tu luyện Thiên cấp của Tinh Thần Cung có lợi hại cỡ nào.
Tiêu Vũ Dương im lặng một hồi, nói: – Hơi không bằng, nhưng cũng không kém bao nhiêu!
Vừa nghe vậy, mọi người đều chấn động.
Linh hồ bên dưới là chỗ linh khí dày đặc nhất mà bọn họ thấy trong đời, bất cứ chỗ tu luyện nào của bổn tông đều không thể so sánh. Nhưng vẫn không bằng được Thánh địa tu luyện Thiên cấp của Tinh Thần Cung, có thể thấy Thánh địa tu luyện Thiên cấp chứa đựng linh khí dày đặc cỡ nào.
Khó trách Tinh Thần Cung có thể luôn xưng bá Nam Vực, ngoại trừ Minh Nguyệt Đại Đế cường giả đỉnh cao, chỉ riêng Thánh địa tu luyện Thiên cấp đã có thể tạo ra vô số cường giả, đủ thỏa mãn nhu cầu kéo dài tông môn.
Ý thức được chênh lệch, trong lòng mọi người đều có chút mất mát.
– Không nói chuyện này, dưới linh hồ này có 18 linh nhãn, linh khí trong linh nhãn cuồn cuộn không ngớt, mới tạo thành linh hồ. Nhưng nếu tùy ý cho chúng như thế, sợ rằng không bao lâu là sẽ khô cạn. Trước tiên phải phong tỏa trấn áp chỗ này mới được. Tiêu Vũ Dương nói rồi nhìn sang Lâu Sất, nói: – Lâu huynh, ta nhớ Đế Bảo Lưỡng Nghi Lục của ngươi có hiệu quả phong ấn trấn áp, đúng chứ?
Lâu Sất cười ngạo nghễ: – Tiêu đại nhân thật nhớ kỹ.
Tiêu Vũ Dương nói: – Vậy làm phiền Lâu huynh.
Lâu Sất nói:
– Tiêu đại nhân có lệnh, Lâu mỗ tự nhiên nghe theo.
Dứt lời, hắn đi ra một bước, thần sắc nghiêm nghị.
Chân đạp vào hư không, bằng mắt thường cũng thấy được gợn sóng lan tỏa.
Đế ý vô biên phủ xuống, võ giả tụ tập quanh linh hồ vừa nhìn, làm sao không biết cường giả Đế Tôn Cảnh sẽ ra tay? Sắc mặt thay đổi liền vội lùi về, miễn cho bị lan trúng.
Lâu Sất nắm vào hư không, trong tay xuất hiện một cuốn điển tịch rất dày, nó như từ xưa truyền đến, gánh chịu năm tháng vô tận tẩy rửa, tỏa ra khí tức huyền diệu.
Ánh mắt mọi người liền bị hút vào.
Trong mắt Dương Khai cũng lóe sáng.
Dù hắn biết Lâu Sất lấy ra một món Đế Bảo, nhưng lần đầu thấy Đế Bảo kiểu này, không rõ có thần thông huyền diệu gì.
– Đế Bảo Lưỡng Nghi Lục! Đoàn Nguyên Sơn lại sớm nghe nói tới, khẽ quát lên.