Khí thế võ đạo trên người lão ta càng đáng sợ hơn.
Nhưng trong trận chiến khi nãy, Lưu lão quái cũng bị thương rất nặng, lồng ngực lúc này còn có một chỗ đã lõm xuống.
Có thể biến Lưu lão quái thành thế này đã đủ chứng minh sức mạnh của Dương Thanh rồi.
Không chỉ Lưu lão quái khiếp sợ, Diệp Lâm và hai anh em họ Tống cũng thế, trận chiến khi nấy thật sự là một buổi tiệc thị giác.
Dương Thanh cực kỳ khó chịu, nhưng Lưu lão quái cũng không dễ chịu hơn là bao, hoàn toàn dốc hết sức lực để chiến đấu.
“Dương Thanh, phục tùng tôi, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống”.
“Bây giờ Miêu Thành đang cần cao thủ như cậu, với cảnh giới võ thuật của cậu, dù là ở Miêu Thành cũng là tồn tại hàng đầu”.
“Tôi cho răng thù hận giữa tôi và cậu cũng không đến mức một mất một còn”.
Vào lúc Diệp Lâm đang chờ mong Lưu lão quái tiêu diệt Dương Thanh, Lưu lão quái đột nhiên bắt đầu thuyết phục Dương Thanh.
Hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng ngơ ngác, đánh nhau ác liệt thế mà vấn chưa phải là kẻ thù sống còn à?
Vẻ mặt Diệp Lâm lập tức cứng đờ, sau đó, lão †a tức giận nói: “Lưu lão quái, đừng quên, chúng †a mới là quan hệ hợp tác”.
Bây giờ Hoàng tộc họ Diệp chỉ có thể đặt hy vọng vào Lưu lão quái, ai ngờ Lưu lão quái lại muốn thuyết phục Dương Thanh, chỉ cần lão ta thuyết phục thành công, Hoàng tộc họ Diệp sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu.
“Ông câm miệng cho tôi!”
Lưu lão quái quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm với vẻ mặt đây sát khí, lạnh lùng nói: “Tôi không ngại tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp của ông trước đâu!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Lâm cực kỳ khó coi, nhưng thực lực của lão ta kém xa Lưu lão quái và Dương Thanh, chỉ có thể nhịn thôi.
Dương Thanh cũng ngạc nhiên, trong chốc lát không kịp phản ứng, dù sao hai người khi nấy còn đang liều mạng chiến đấu, ai cũng có thể bị giết chết ngay sau đó.