Đây là thời đại của những vì sao sáng chói, mỗi người đều là đệ tử thiên kiêu của các gia tộc lớn, tám mốt môn, chín điện, ba tông, bây giờ tất cả đều tập trung ở đây cho thấy thời đại mới đã bắt đầu.
“Hơn ba nghìn đệ tử, phải đấu tới khi nào cơ chứ?”, Vô Nhai Đạo Nhân ho khan.
“Yên tâm, nhanh lắm”, Cổ Tam Thông ôm bầu rượu cười khoan khoái.
“Xem ra cuộc thi tam tông lần này hơi khác với trước đây!”, Diệp Thành cũng cười.
“Đúng như ngươi nói”.
“Mở thiên lộ”, Đạo Huyền Chân Nhân trên võ đài lên tiếng, ông vung tay áo, một đạo trường hồng bay đi.
Ù!
Đột nhiên hư thiên rung lên, từng khối ngọc thạch xuất hiện, xếp thành bậc thang đá dẫn thẳng tới hư thiên, nhìn kỹ lại thì thấy có chín trăm chín mươi chín bậc thang, ở phía bậc thang cuối cùng có một tấm bia đá không chữ rất lớn.
Cầu thang đá này thực sự giống như đường lên trời, mỗi bậc thang đều được khắc vân lộ, mỗi bậc thang đều toả sáng rực rỡ khiến cho chín trăm chín mươi chín bậc thang trông như mộng ảo, tựa như đi đến bậc cuối sẽ là vùng tiên cảnh thật sự.
Lúc này người xem tứ phương, đặc biệt là các lão bối tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt đầy thâm sâu, thầm nói cuộc thi tam tông hiện nay quả thực có phần khác năm xưa.
Bậc thang đá là một con đường thông lên trời, là cuộc khảo nghiệm dành cho các đệ tử thế hệ Huyền Tự, chỉ những người đi đến bậc cuối cùng mới thực sự đủ tư cách đứng vào hàng ngũ chín đại đệ tử chân truyền của Thiên Đình Nam Sở.
“Tiền bối, thế này là thế nào ạ?”, Cung Tiểu Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn Đạo Huyền Chân Nhân hỏi.
“Đây chính là khảo nghiệm”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu: “Vượt qua thì mới có tư cách”.
“Vậy tiền bối bảo chúng con rút thăm làm gì?”
