Tay trái Lâm Minh cầm thương, quét một vòng tròn cắt vào bụng Phiêu Vũ, Phiêu Vũ dùng cánh tay phải ngăn cản lại, dùng một trảo công kích Lâm Minh, mà thời điểm này phân thân Lâm Minh đã tới sau lưng công kích Phiêu Vũ, công kích của nàng không thể không chậm lại, thân ảnh Lâm Minh lóe lên, không gian dưới chân của hắn súc địa thành thốn, hắn xuất hiện cách đó hơn mười trượng.
– Ngươi chiến đấu chỉ là kéo dài thời gian? Tay phải của ngươi khỏi rồi sao?
Thần sắc Phiêu Vũ kiên quyết, phân thân của Lâm Minh quá đáng ghét, tuy thực lực của chúng yếu hơn bản tôn nhiều, nhưng mà bọn chúng có được lực phòng ngự cường đại, lại còn phối hợp ăn ý nên khó tạo tahnfh tổn thương tới chúng.
– Vừa mới khôi phục!
Lâm Minh mở miệng nói một câu, tay phải duỗi ra, Ám Long thương đổi qua tay phải.
– Có dám chiến chính diện không?
Ánh mắt Phiêu Vũ phát lạnh, khí thế bộc phat.s
– Như ngươi mong muốn!
Lâm Minh thét dài một tiếng, hai tay cầm thương, lại chém giết qua, hư ảnh Tu La cực lớn hiện ra sau lưng Lâm Minh, Lâm Minh hiện tại toàn thân là máu, trên người miệng vết thương sâu nặng, hắn giống như sao băng lao thẳng về phía Phiêu Vũ thần vương.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang vọng, mặc dù cách xa mấy trăm vạn dặm cũng có thể nhìn thấy tinh không bên này tỏa sáng.
Vòng phòng hộ cách đó mấy trăm dặm rung mạnh, trừ Thần Mộng ra, đám người Đế Thích Già, Hắc Ám Ma Quân biến sắc, đây rốt cuộc là chiến đấu đáng sợ a.
Va chạm hiện tại, cánh tay Lâm Minh không có gãy xương, hắn bằng vào lực chấn động làm tan đi lực trùng kích to lớn, mà thừa cơ hội này thân thể Lâm Minh trầm xuống, hắn cưỡi lên lưng Phiêu Vũ.
Đây là nơi hắn sớm nhìn ra có phòng ngự yếu nhất của Phiêu Vũ, thời điểm Phiêu Vũ hóa thân thành thần điểu, cưỡi lên lưng Phiêu Vũ có thể tránh được rất nhiều công kích của nàng.
Thủ đoạn công kích mạnh nhất của Phiêu Vũ thần vương là hai cánh và hai móng vuốt, hai cánh nằm ở hai bên, móng vuốt nằm ở phần bụng, sau lưng chính là điểm mù của Phiêu Vũ.
Dùng từ ngữ đâm lao phải theo lao, cưỡi trên lưng mãnh thú an toàn nhất, nhưng không nhất định sẽ xuống được.
Oanh!
Lâm Minh như là thái sơn áp đỉnh, hai chân quán chú lực lượng ánh sao đánh vào lưng Phiêu Vũ thần vương!
Nổ tung mạnh mẽ lập tức làm Phiêu Vũ thần vương mất đi cân đối, kinh hô một tiếng, nàng cũng là không kịp phản ứng, Lâm Minh lại dùng phương thức chiến đấu này.
Mà thời điểm này Lâm Minh dùng hay tay nhuốm máu bắt lấy Ám Long thương, đột nhiên đánh ra một thương.
Phốc!
Cương nguyên hộ thể của Phiêu Vũ vỡ vụn, huyết hoa bắn ra, lông vũ bay tán loạn!
Phiêu Vũ rít gào từng hồi, trong đó ẩn chứa lửa giận của thần vương.!
Nàng không tức vì bị Lâm Minh kích thương, mà là tức giận Lâm Minh cưỡi lên lưng nàng.
Hai cánh mở ra, năng lượng đáng sợ phát ra, phân thân Lâm Minh bay ra ngoài như diều đứt dây, nhưng mà bản tôn Lâm Minh hai chân như thái sơn, vững vàng đứng trên lưng của nàng!
Năng lượng toàn thân của nàng bộc phát, cầm Ám Long thương trong tay, đánh ra một thương.
Răng rắc!
Âm thanh nứt xương vang lên rõ ràng, miệng Phiêu Vũ thần vương phun máu tươi, thân thể tung bay!
Cảnh này làm võ giả Nhân tộc trợn mắt há hốc mồm, chiến đấu đã đánh tới mức này Lâm Minh cưỡi lên người Phiêu Vũ.
Nhất là người không dám lộ diện công khai, kỳ thật Thiên Cương thần vương vẫn chú ý tới trận chiến này, càng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn hiểu rõ cách làm người của Phiêu Vũ, Phiêu Vũ cực kỳ cao ngạo, bị một Nhân tộc cưỡi lên người hành hung. Phiêu Vũ giống như thần thú tức giận vì bị người ta cưỡi lên người. Đây tuyệt đối là vũ nhục, cũng khó trách Phiêu Vũ tức giận như thế.
Sá!
Phiêu Vũ phát ra tiếng gào thê lương!
Một khắc này toàn thân của nàng bốc cháy hỏa diễm sáng ngời, vô số lông vũ tróc ra khỏi người Phiêu Vũ!
Thần vũ chi thương! !
Đây là thần vũ bảy màu bắn ra bốn phương tám hướng. Trong đó rất nhiều thần vũ ẩn chứa bổn mạng máu huyết của Phiêu Vũ thần vương!
Loong coong! Loong coong! Loong coong! Loong coong!
Thần vũ hóa thành thương, mỗi trường thương mang theo lãnh ý rét lạnh ngàn dặm!
Đây là Phiêu Vũ thần vương tróc bổn mạng thần vũ phát công kích, cũng là chiêu thức liều mạng của Phiêu Vũ thần vương, không đến thời khắc nguy hiểm tính mạng nàng sẽ không dùng.