Nhận ra Dương Khai đến đây, không ít người mở mắt nhìn một thoáng, liền không để ý nữa.
Thần niệm Dương Khai quét qua, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Bởi vì hắn phát hiện chỗ này không có võ giả nào ra hồn, đa số là Hư Vương Cảnh thậm chí Phản Hư Cảnh, võ giả Đạo Nguyên Cảnh thì không mấy người, dù có cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, không có tác dụng ra sân.
Vốn hắn còn muốn dựa vào võ giả chỗ này giúp ngăn cản khí linh, hiện giờ xem ra phải bỏ dỡ kế hoạch này.
Nhưng ánh mắt Dương Khai liền sáng lên, nhìn chằm chằm vào vùng Hắc viêm thiêu đốt.
Trong đó, có một mảnh an toàn khoảng 10 trượng, Hắc viêm không lan tới chỗ đó.
Ngẫm nghĩ, hắn lên tiếng: – Các vị, chỗ này sẽ lập tức có nguy hiểm ập tới, nếu không muốn chết thì mau chạy đi.
Vừa nghe vậy, rất nhiều võ giả bừng tỉnh, ánh mắt bất mãn nhìn về phía hắn.
Có người âm trầm cười hắc hắc, uy hiếp: – Tiểu tử, ngươi vừa nói gì? Có gan lặp lại lần nữa.
Người này cho rằng Dương Khai quá trẻ tuổi, hẳn là tu vi không cao, cho nên không thèm quan tâm.
Dương Khai liếc người kia, mỉm cười nói: – Ta nói rất rõ ràng, hơn nữa, ta khuyên mọi người là vì tốt cho tất cả.
– Tiểu tử ngươi muốn độc chiếm thần hỏa này? Một lão giả mặt mày già nua lạnh lùng nhìn Dương Khai: – Người trẻ tuổi, nên biết thuận người cũng là thuận mình, thần hỏa này bao phủ trăm dặm, ngươi tùy tiện tìm một chỗ ngồi là có thể tìm hiểu được huyền diệu, cần gì chọc mọi người giận dữ? Cho dù thực lực của ngươi không kém, nên biết một người khó chống số đông, lão phu khuyên ngươi nên thu liễm thì hơn, đừng nói bậy bạ.
Dương Khai toát mồ hôi: – Ta không muốn tìm hiểu thần hỏa này, chỉ là nguy hiểm thật sự sắp đến, nếu các ngươi không đi sẽ không kịp nữa.
– Nguy hiểm gì chứ! Một võ giả cao to, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hừ lạnh lên tiếng. Dương Khai chưa thấy qua người này, có thể là võ giả bên ngoài, nhưng trong thời gian này Phong Lâm Thành quả thật xuất hiện rất nhiều người ngoài, cũng không có gì lạ. Người này tức giận quát: – Tiểu tử đừng có nói chuyện giật gân, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Dương Khai nghe vậy biến sắc, cau mày cảm giác, cười khổ: – Được, giờ các ngươi muốn chạy cũng khó.
– Cái gì?
– Tiểu tử dám uy hiếp chúng ta? Có tin ta lột da ngươi ra!
– Đúng là buồn cười, tiểu tử này thật không coi mọi người ra gì, phải cho hắn chút bài học.
Mọi người đang ồn ào tức giận, tiếng gió rít vang lên, khí linh xuất hiện, mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn sang. Đợi khi nhận ra khí tức hung bạo tà ác từ khí linh, mọi người đều biến sắc, thế mới biết Dương Khai không phải nói bậy.
– Đi mau, còn ngây ra làm gì? Muốn chết hả! Dương Khai quát lên.
Vừa nghe thế, sắc mặt mọi người đại biến, khí linh này vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ chọc, hơn nữa khí tức gần bằng Đế Tôn Cảnh, mọi người làm sao chần chờ, đều thi triển thân pháp bỏ chạy tứ tán.
Khí linh không thèm nhìn, có vẻ không hứng thú với ai khác, chỉ nhìn thẳng Dương Khai, con mắt đỏ rực toát ra ánh sáng tà ác.
Không lâu sau, võ giả đến đây cảm ngộ huyền diệu của Hắc viêm đã chạy sạch sẽ.
Dương Khai nhe răng cười với khí linh, nói: – Ta thật là tò mò, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu linh trí. Nói rồi, hắn giơ một ngón tay lên, hỏi: – Có biết đây là bao nhiêu không?
Khí linh không quan tâm.
Dương Khai cười to: – Đây là hai đó, ngu ngốc!
Vừa dứt lời, khí linh giơ cao Chiến Chùy, Dương Khai thấy vậy liền biến sắc, người chợt lóe lao vào trong khu vực an toàn, ngông nghênh cười to: – Tới đánh ta đi, có gan thì vào đánh ta đi!
Không biết có phải vì Dương Khai kích thích, hắn dừa dứt lời, khí linh quả nhiên lóe lên xông tới.
Có điều vừa bước vào khu Hắc viêm thiêu đốt, khí linh giống như bị thứ gì đâm trúng, mạnh mẽ lùi lại.
Trên thân thể đen của hắn bám dính mấy ngọn lửa đen nhỏ, dù nhỏ nhưng cháy hừng hực, mãi không tắt.
Hắc viêm của Loan Phượng, thiên hạ không gì không đốt được, ngay cả Đế Bảo để trong đó cũng sẽ bị nung chảy.
Chỉ là Hắc viêm đã kéo dài rất lâu, lại không có bản thể Loan Phượng duy trì, cho nên uy lực đã yếu đi nhiều.
Ngay cả như thế, cũng sẽ không dễ dàng dập tắt được.
Khí linh đã cảm nhận được nguy hiểm, không ngừng vận dụng lực lượng muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng vẫn không làm được, tâm tình dần nóng nảy.
Hắn xách Ma Binh Chiến Chùy, trực tiếp nện lên người mình.
Một cú, tiếng ông ông vang lên, sóng khí lan tỏa.
Ánh mắt Dương Khai co rút, kinh hãi: – Độc ác như vậy!
Dù nói khí linh sinh ra từ Ma Binh Chiến Chùy, nhưng đánh vào thân thể như thế, không cẩn thận sẽ dẫn tới hậu quả khó đoán, khí linh này rõ ràng không đủ linh trí, vung tay là làm luôn.
Nhưng lần này lại có hiệu quả đặc biệt.
Chiến Chùy đánh lên ngọn lửa, liền làm nó yếu đi.
Khí linh thấy thế, nghiêng đầu nghĩ một hồi, cảm thấy đã tìm được cách, cầm Chiến Chùy không ngừng nện lên những chỗ bị lửa cháy trên người.
Dương Khai thản nhiên đứng nhìn, cảm thấy có thể kéo dài một hồi, liền yên lòng, hừ lạnh: – Ngươi từ từ chơi đi, đợi lát nữa bổn thiếu gia dạy ngươi làm người thế nào!