Nam Chiên Tiên Vương xa xa chứng kiến Giang Nam, vội vàng hô to.
Giang Nam nộ quát một tiếng, thân hình phóng lên trời, nhắm núi lửa bay đi. Một quả hỏa châu từ mi tâm bay ra, quay tròn chuyển động, gào thét xông về trước đi!
Cái hỏa châu này chính là ở Hải Châu, Nam Chiên Tiên Vương cùng Giang Nam đánh bạc đấu, thua vào tay hắn, là Nam Chiên Tiên Vương dùng Tiên Thiên tiên hỏa chi tinh của bản thân luyện thành bảo vật, Giang Nam vẫn không dùng tới.
Giờ phút này những hỏa châu này bị hắn tế ra, lại không phải oanh kích những Hỏa Nha vây công Nam Chiên Tiên Vương kia, mà là bay về phía đạo quả của Nam Chiên Tiên Vương!
Giờ phút này, đạo quả vị Tiên Vương kia cơ hồ bị Hỏa Nha hút đi tất cả năng lượng, đạo quả sắp héo rũ, Nguyên Thần chôn vùi, Giang Nam tế lên hỏa châu bay về phía đạo quả của hắn, đúng là vì hướng đạo quả của hắn rót vào năng lượng, trì hoãn tử vong của hắn!
Chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn liền có thể chạy đến, lấy được cảm ứng cùng linh căn bên trong núi lửa, cứu ra Nam Chiên Tiên Vương!
Vù vù vù…
Một quả hỏa châu bay tới, dung nhập đến bên trong đạo quả của Nam Chiên Tiên Vương, lập tức để cho Nam Chiên Tiên Vương có thể thở dốc, Giang Nam phi thân mà đến, người ở giữa không trung, lập tức thúc dục Nguyên Thủy Cảm Ứng Thiên quát:
– Đạo huynh, ngươi kiên trì một lát…
Hắn đang cảm ứng linh căn bên trong núi lửa, đột nhiên Hỏa Nha phần phật bay lên, biến mất không thấy gì nữa.
Phù phù.
Đạo quả của Nam Chiên Tiên Vương rơi xuống đất, ‘Rầm Ào Ào’ một tiếng, đạo quả rơi nát bấy.
Chỉ thấy hai con ngươi của vị Tiên Vương này dần dần ảm đạm, tiên hỏa trong mắt từ từ dập tắt.
– Huyền Thiên, ta nguyên vốn cả chút hận ngươi tại Hải Châu không để cho ta mặt mũi, không nghĩ tới ngươi có thể tới xả thân cứu ta. Cám ơn ngươi, Huyền Thiên…
Nam Chiên Tiên Vương quay đầu nhìn về phía hắn, tiên hỏa trong đôi mắt càng ngày càng ảm đạm, lại cười nói:
– Sau khi ta chết, Nam Chiên tiên châu của ta tất nhiên sẽ bị người chia cắt, ta có môt đứa con trai tên là Nam Minh…
Giang Nam chát chát thanh nói:
– Đạo huynh yên tâm, ta sẽ chiếu cố hắn, sẽ không để cho con nối dõi của ngươi bị khi nhục.
– Cảm ơn ngươi… Cám ơn ngươi…
Hắn bắt lấy tay Giang Nam, đôi mắt càng ngày càng ảm đạm:
– Ngươi có tấm lòng son, nhận thức ngươi cái đạo hữu này, quá muộn ah…
Bàn tay vị tiên hỏa chi tổ này càng ngày càng lạnh, đột nhiên phảng phất như hỏa diễm dập tắt, thân thể hóa thành một đống tro tàn ngã xuống, toái sạch sẽ.
Trong mắt Giang Nam ngấn lệ trợt xuống, thở dài, quay người rời đi.
Chưa có chạy đi bao xa, hắn lại chứng kiến một màn càng để cho người rung động, Câu Trần Tiên Vương bên trong bát Tiên vương câu thông Tiên đạo linh căn thất bại, bị luyện thành tro bụi!
Một màn này, so với Nam Chiên Tiên Vương chết càng thêm rung động nhân tâm, thực lực của Câu Trần vẫn còn trên Nam Chiên, khiến cho động tĩnh càng là kinh người, tiên quang chiếu diệu Thiên Quân chi môn, đem hư không chiếu rọi thông thấu, Câu Trần Tiên Vương là chết ở giữa không trung, bị một cây linh căn trong gió hóa thành tro tàn!
– Sau Hậu Thổ Tiên Vương, Huyền Thanh Tiên Vương cùng Thanh Hoa Tiên Vương, Câu Trần Tiên Vương cũng vẫn lạc!
Một nữ tử thanh âm thở dài nói.
Giang Nam trong lòng giật mình, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện kia là Kim Huyên, nàng này đã tu thành Tiên Vương, thực lực đại tiến, hơn nữa xem tu vi của nàng thời thời khắc khắc đều tiến bộ, chắc hẳn đã thu một cây tiên đạo linh căn!
– Kim Huyên đạo hữu, Hậu Thổ, Huyền Thanh cùng Thanh Hoa Tiên Vương cũng đã chết?
Giang Nam xa xa chắp tay hỏi.