Khi tới quán bar M, trời đã tối hẳn.
Vốn dĩ đã qua giờ ăn tối, cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu. Không gian quán bar giống như là nơi dành riêng cho những người muốn ngâm mình trong bóng tối.
Một mặt tiền không nổi bật cho lắm, trước cửa còn không có chỗ đỗ xe, những tấm biển đèn Led chớp nháy mờ mịt, chỉ đi lướt qua vội vàng, tuyệt đối sẽ không bao giờ chú ý tới nơi này.
Khi Hạ Nhi tìm được Bối Lạc, cô ta đang ngồi trên một chiếc sofa trong góc uống rượu.
Quán bar chưa đông khách lắm nên xung quanh không có quá đông người, chỉ lác đác vài cái bàn như thế.
Bối Lạc cô độc một mình ngồi đó, muốn nhanh chóng tìm được cô ta là chuyện quá dễ dàng.
Trong bầu không khí khá tĩnh mịch, Hạ Nhi chậm rãi bước tới.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Bối Lạc:
“Cũng được đấy. Bối Lạc tiểu thư thật có nhã hứng.”
Rồi cô nhìn nhanh chai rượu trên mặt bàn:
“Uống cũng kha khá rồi, theo tôi biết cô đâu có thích rượu, tại sao lại uống nhiều như thế?”
Bối Lạc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn cô, không nói thêm gì nữa, chỉ xoay tay cầm một chiếc cốc không, bỏ vào đó một viên đá, rót nửa cốc Whisky rồi đẩy tới trước mặt cô:
“Cô biết rõ tại sao tôi lại tới đây uống rượu, việc gì phải mở lời dư thừa như thế.”
Hạ Nhi bật cười, Bối Lạc nói không sai.
Nếu cô đoán không nhầm, sáng nay Khương gia đã gởi thiệp mời chuẩn bị cho buổi ra mắt chính thức của cô với vai trò nữ chủ nhân Khương gia.
Bối Lạc hẹn cô ra đây hết tám, chín phần là liên quan đến Khương Tình, cái lý do dính tới Hương Vũ thật sự quá miễn cưỡng.
Dưới ánh đèn, đôi má Bối Lạc hơi ửng hồng, nói năng vẫn có logic, xem ra chưa quá say.
“Gọi tôi tới đây làm gì?” Hạ Nhi liếc nhìn ly rượu trước mặt, không động vào.
Bối Lạc cười khẽ:
“Uống rượu với tôi còn không được à? Hay cô sợ tôi chuốc thuốc cô?”
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, ngữ khí châm chọc trào phúng:
“Có lẽ. Dù sao cũng không phải lần đầu Bối Lạc tiểu thư làm trò như vậy.”
Dứt lời, cô lười biếng chống tay lên má, lãnh đạm nói:
“Có gì thì nói luôn đi, nếu không tôi đi đấy.”
Bối Lạc trầm mặc không nói.
Hạ Nhi cười khẩy, đang định đứng dậy thì Bối Lạc đã chậm rãi hỏi cô:
“Chuyện mẹ tôi hại gia đình cô, là thật sao?”
Nghe cô ta nói vậy, Hạ Nhi lại không vội đi nữa.
Cô dựa vào sô pha, chân trái vắt lên chân phải, hơi nheo mắt nhìn Bối Lạc:
“Cô nghe được chuyện này từ đâu?”
Bối Lạc phì cười:
“Tôi đang hỏi cô đấy.”
Bối Lạc đưa ly rượu lên môi, trầm giọng:
“Có lúc tôi nghĩ, Hạ Nhi cô sinh ra đã có mọi thứ trong tay, ông nội của cô bản lĩnh hô mưa gọi gió trên thương trường, cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều bảo bọc trong lòng bàn tay, sống cả đời đều không cần phải vất vả suy nghĩ, một cuộc sống thoải mái êm đẹp như vậy thật khiến người ta phải ganh tị. Cô biết không? Tôi đố kỵ với cô, cô đã có mọi thứ lại còn có thể khiến Khương Tình sống chết hết lòng vì cô. Ngay cả một người trước nay kiêu ngạo hung tàn như Dung Lạc cũng muốn yêu thương chăm sóc cô. Thế nhưng bây giờ tôi mới biết, thì ra tuổi thơ của cô lại đáng thương như thế, nếu nói cô có tất cả, chi bằng nói ngoài ông Hạ và Khương Tình ra, cô đúng là chả còn lại gì.”
“Bối Lạc! Cô lôi tôi ra đây để giả vờ mèo khóc chuột đấy à? Tôi cần cô thương hại sao?” Hạ Nhi có chút tức giận gầm lên.
Bối Lạc cười khẽ:
“Ở trong lòng cô, vốn đã sớm coi tôi là cái gai trong mắt rồi, từ chuyện tôi tính kế Khương Tình, khiến Khương Tình rời khỏi cô. Đúng không?”
Hạ Nhi nhíu này, đăm chiêu giây lát rồi vươn người cầm lấy ly rượu.
Viên đá tan đi một nửa trong chất rượu màu đỏ, tạo thành một lớp sương mỏng giăng ngoài thành ly.
Hạ Nhi lắc lắc ly rượu, cho tiếng đá va vào nhau vang lên khe khẽ rồi nói:
“Không sai. Tôi đúng là rất không thích cô. Nhưng tôi sẽ không vì chuyện đời trước mà tính toán nợ nần trên đầu cô, dù sao cũng đã thoả thuận với người ta, tôi không thể nuốt lời.”
Bối Lạc nhìn cô, vẻ không hiểu.
Hạ Nhi nhấp một ngụm rượu, trong mắt là sương lạnh, trầm giọng:
“Không sai. Tôi đã điều tra ra mẹ cô động tay vào thuốc tránh thai của mẹ tôi, khiến bà ấy có thai dù không hề mong muốn, mẹ cô còn đánh tráo thuốc an thai thành thuốc khiến mẹ tôi phát điên.”
Dứt lời, Hạ Nhi bật cười, dùng tay chỉ vào đầu mình, nhẹ giọng:
“Mẹ cô vốn dĩ là nhằm vào cái thai trong bụng mẹ tôi, là tôi đấy. Nếu không nhờ ba tôi kịp thời nhốt mẹ tôi lại vì sợ bà ấy tổn thương tôi, có lẽ giây phút này, ngồi trước mắt cô lại chính là một kẻ điên.”
Tay cầm ly rượu của Bối Lạc run lên, sững người giây lát, rất lâu sau mới nói:
“Mẹ tôi… thật sự đã làm như vậy?”
Hạ Nhi nhìn cô ta chằm chằm như nhìn một kẻ vừa hỏi câu hỏi ngớ ngẩn, rất lâu sau mới lườm một cái rồi dùng chiếc ly trong tay chạm vào ly rượu của Bối Lạc, thấp giọng:
“Cô có thể về hỏi mẹ cô. Chuyện lúc đó như thế nào, bà ta là người rõ nhất. Không phải sao?”
Bối Lạc run run, mím môi lại một đường, bảo trì bình thản nhưng vẫn choáng váng uống quá nửa ly rượu.
Hạ Nhi đùa nghịch ly rượu trong tay, uể oải lên tiếng:
“Tôi hận mẹ cô. Sẽ bắt bà ta phải trả giá.”
Bối Lạc ngẩng đầu lên, trầm mặc giây lát, sau đó ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, rồi đặt mạnh nó xuống bàn:
“Cô muốn trả thù, thì ra tay với tôi đi.”
Hạ Nhi bật cười, cô cầm chai rượu lưng chừng trên bàn qua, tự thêm một ít cho mình rồi cho Bối Lạc, buông tiếng thở dài:
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không động vào cô. Một phần là vì lời hứa với Hương Vũ, nhưng quan trọng nhất vẫn là vì cô không có tội. Bối Lạc, gieo nhân nào gặt quả nấy, mẹ cô đã táng tận lương tâm muốn ra tay với một đứa trẻ còn chưa chào đời, gián tiếp hại chết ba tôi, khiến mẹ tôi phát điên. Bối Lạc! Nếu mẹ tôi không điên, bà ấy sẽ không giết chết ba tôi. Cô hiểu không?”
Bối Lạc mở to mắt, tưởng chừng không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, chỉ biết im lặng, nhìn cô chằm chằm.
Hạ Nhi thấy Bối Lạc cứ nhìn mình trân trân, tuỳ ý lại từ tốn bổ sung thêm một câu:
“Không sai. Cô không nghe nhầm đâu. Mẹ tôi bị điên, bà ấy đã giết ba tôi.”
Dứt lời, cô ghé sát môi vào tai Bối Lạc, rành mạch từng chữ như nghiến ra từ kẽ răng:
“Bằng cách siết cổ, siết đến chết.”
Khuôn mặt Bối Lạc tái xanh, dường như không còn chút máu vì kinh hãi, phải một lúc sau mới bình tĩnh hỏi ngược lại một câu:
“Tại sao cô lại nói cho tôi điều này, nếu Khương gia biết…”
Hạ Nhi hiểu Bối Lạc muốn nói gì, cười nhạt:
“Cô sẽ nói ra sao? Chuyện ba tôi bị mẹ tôi giết, ngoài tôi và Khương Tình ra, chỉ còn ông nội tôi và cô biết. Nếu thật sự có thêm một kẻ nữa, thì chính là mẹ của cô.”
Bối Lạc nghẹn lời giây lát, sau đó cầm chặt ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
Một khoảng lặng cứ xuất hiện giữa hai người như thế.
Những ngọn đèn năm màu hắt những tia sáng đan xen lẫn lộn lên khuôn mặt cả hai. Gương mặt Bối Lạc ánh lên trong quầng sáng chỉ thấy ngàn vạn đau khổ, đến nỗi Hạ Nhi nhìn cũng thấy đành lòng chẳng đặng.
Rất lâu sau, Bối Lạc mới lên tiếng, giọng rất thấp:
“Tôi sẽ không nói ra.”
Hạ Nhi vẫn im lặng không lên tiếng.
Cô cúi đầu nghịch ly rượu, thật ra cô muốn nói vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Chỉ là chuyện này không thể giấu lâu được, Khương Tình yêu thương cô sẽ không thèm để ý, nhưng Khương gia vốn là gia tộc coi trọng danh dự, ngoài bác Khương thì phía bên tổng bộ Khương gia vẫn còn những người có tiếng nói, và cả Lam gia, hai gia tộc đó gốc rễ rất sâu, sẽ không chấp nhận cô — con của một kẻ điên giết người. Tôi nói thẳng, Hạ Nhi — cho dù gia tộc sau lưng cô có vững mạnh đến cỡ nào, con đường sau này cô và Khương Tình đi vẫn sẽ có nhiều khó khăn. Cô chưa đến Lam gia đúng không? Thế lực của Lam gia ẩn tàng rất sâu, bên trong có rất nhiều điều cô không thể ngờ tới được đâu. Cô phải cẩn thận.”
Đổi lại là lúc bình thường, Hạ Nhi sẽ không coi lời Bối Lạc nói ra gì, vậy mà hôm nay nghe những lời này, cô nhất thời rất xúc động.
Không cần biết những chuyện trước kia Bối Lạc làm mất mặt dường nào, nhưng hiện tại, cảm nhận được một chút quan tâm nho nhỏ này của Bối Lạc, cô lại thấy nữ nhân này thật sự không đến nỗi xấu.
Hạ Nhi nhìn Bối Lạc, nhẹ giọng hỏi:
“Cô khuyên nhủ nhắc nhở tôi như vậy, là muốn buông tha Khương Tình sao?”
Bối Lạc cúi đầu cười khẽ:
“Với tính cách của cô, bây giờ có rút dao ra kề vào cổ cô, cô cũng sẽ không nhường lại Khương Tình cho tôi.”
Bối Lạc lại nhấp một ngụm rượu, tự cười mình:
“Tôi mệt rồi.”
Nói tới đây, Bối Lạc ngước mắt lên nhìn Hạ Nhi:
“Tôi rất hâm mộ cô. Khương Tình là người mà tôi yêu suốt bao năm qua, trước kia tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ thổ lộ với cô ấy. Nhưng sau khi cô xuất hiện, tôi mới biết Khương Tình cũng có thể yêu thích nữ nhân. Tôi vội vàng ra sức theo đuổi, bám riết không buông, nhưng vẫn vì thiếu cam đảm mà đến muộn một bước. Mấy năm qua tôi chỉ đắm chìm trong chấp niệm với cô ấy, bây giờ quay đầu nhìn lại, các mối quan hệ của bản thân hoàn toàn trắng xóa. Đến nỗi phải ngồi ở đây, một mình tự giày vò bản thân, còn gọi tình địch của mình ra đây kể khổ. Tôi sống cũng thật quá thất bại, đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.”
Hạ Nhi cười cười không nói.
Trước đây vì sự việc của Khương Tình, chỉ kém một chút cô đã ra tay giết chết Bối Lạc. Cô vốn nghĩ sẽ vĩnh viễn không tha thứ và căm hận hành vi bỉ ổi đáng khinh lúc đó của Bối Lạc.
Sau khi phát hiện ra chuyện của Nhạc Kỷ Đồng, có lúc cô đã muốn tính toán toàn bộ lên người nhà họ Bối, nhưng trải qua một khoảng thời gian, thêm việc Hương Vũ, cô đã từng nghĩ, đời này cô và Bối Lạc có lẽ sẽ ai đi đường nấy, vĩnh viễn không dính tới nhau nữa, không ngờ tối nay hai người họ vẫn có thể uống rượu tâm tình.
Thật ra trong lòng Hạ Nhi hiểu rất rõ, so với Bối Vy, cái xấu xa của Bối Lạc chân thực hơn rất nhiều.
Bối Lạc làm người không che đậy cái ác của mình, cũng không che đậy sự đố kỵ dành cho cô.
Người như vậy, yêu ghét rất rõ ràng, ngược lại khiến cô không thể hận nổi.
Cứ như vậy, cô và Bối Lạc uống hết ly này đến ly khác.
Ban đầu không có gì để nói, mỗi người mang trong mình một tâm trạng riêng.
Nhưng cuối cùng họ không chống đỡ nổi men rượu đang khuấy loạn lý trí, dần dần hai người bắt đầu nói rất nhiều.
Bối Lạc kể về trước kia, chuyện còn nhỏ của Khương Tình, lúc hai người mới quen nhau rồi làm bạn.
Hạ Nhi vừa nghe vừa uống không ít.
Cô vốn tập luyện một thời gian dài, nên tửu lượng cũng đã khá cao, gần như cướp rượu của Bối Lạc để uống.
Mỗi lần nghe xong một chuyện vui lúc nhỏ giữa Khương Tình và Bối Lạc, cô lại giơ tay lên khuơ chân múa may, tỏ vẻ không muốn nghe nữa, thật chói tai.
Bối Lạc trở nên ngang bướng, tuy rằng đã say nhưng vẫn nhớ rất rõ chuyện cũ, luôn miệng kể ra hết những chuyện xưa.
Hạ Nhi miệng nói Bối Lạc kể chuyện nghe rất chói tai, nhưng mỗi khi kể tới Khương Tình lại cười nghiêng cười ngả, chỉ vào cô ta rồi lại chỉ vào mình:
“Cô thật ngốc. Nếu tôi mà là cô, tôi tỏ tình từ tám kiếp. Nữ nhân đó trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, phải cướp về tay mới an tâm được chứ.”
Bối Lạc nằm bò lên chiếc sofa bên cạnh một cách vô tâm, cười rất khó chịu:
“Đúng thế. Tôi đúng là ngốc. Nếu lúc đó tôi tấn công quyết liệt bằng được, chưa chắc bây giờ Khương Tình đã yêu cô.”
Hạ Nhi nghe xong hoàn toàn bùng nổ:
“Cô quá đáng rồi đấy. Khương Tình là của tôi.”
Bối Lạc ầm ĩ gào lên:
“Thế cô đã ở đâu lúc Khương Tình còn nhỏ hả? Hả cô tiểu thư chỉ biết chơi một mình.”
Hạ Nhi say lắm rồi, gào lên:
“Tôi có bạn nhé.”
“Bạn cô là ai nào? An Tranh đó hả? Cô còn dám nói…”