– Địa Ma, ta cho ngươi xem một màn ảo thuật.
– Ảo thuật gì?
Địa Ma nghi hoặc khó hiểu.
Dương Khai mỉm cười không đáp, đắm chìm tập trung, làm nổ bung Dương dịch trong đan điền.
Ước chừng nửa ngày sau, mặt đất bằng phẳng bỗng cuồn cuộn cuồng phong, thân thể Dương Khai khẽ chấn động, khí thế mãnh liệt kéo lên.
Địa Ma vô cùng ngạc nhiên bởi vì không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước. Dương Khai đã đột phá một tầng cảnh giới, đạt tới trình độ Ly Hợp Cảnh lục tầng.
Sao lại như vậy chứ? Hơn nửa năm trước thiếu chủ hấp thu năng lượng khổng lồ như vậy cũng không có dấu vết đột phá, vẫn duy trì ở trình độ Ly Hợp Cảnh ngũ tầng. Hiện tại chỉ tĩnh tọa nửa ngày làm sao có thể đột phá? Hắn cũng không vận chuyển công pháp, không hấp thu bất kỳ năng lượng nào từ trời đất, nói một cách khác là năng lượng trong người hắn không hề gia tăng chút nào.
Đột phá như vậy là sao? Địa Ma cũng không rõ.
Địa Ma muốn dò hỏi nhưng Dương Khai vẫn nhắm mắt ngồi yên như cũ, đành kìm nén nỗi hồ nghi trong lòng lão xuống.
Tiếp qua nửa ngày, khí thế của Dương Khai lại kéo lên một lần nữa.
Ly Hợp Cảnh thất tầng.
Địa Ma nghẹn họng nhìn trân trối. Sự đột phá của Dương Khai bây giờ quá sức quỷ dị, vượt qua tầm hiểu biết của lão. Sau khi quan sát hồi lâu, lão cũng tìm được chút dấu vết để lại.
Nguyên khí trong cơ thể Dương Khai rất khác so với trước đó. Tuy rằng tổng nguyên khí không thay đổi nhưng bất luận là độ tinh thuần hay độ dày đặc đều tăng lên nhiều lần.
Đúng là loại biến hóa này mới làm Dương Khai đột phá và tấn thăng.
Như vậy cũng được sao? Địa Ma chấn kinh hỏi.
Đột phá tới Ly Hợp Cảnh thất tầng, Dương Khai chậm rãi mở mắt. Số lượng Dương dịch trong đan điền ước chừng giảm bớt một phần ba, số lượng tuy giảm bớt nhưng năng lượng chất chứa trong đó lại chưa từng thay đổi.
Điều này làm một giọt Dương dịch tinh thuần, hùng hồn hơn rất nhiều so với trước đó. Nếu dùng Dương dịch triển khai bất kỳ chiêu thức tấn công nào thì uy lực cũng sẽ lớn hơn, sức sát thương cũng mạnh hơn.
Chẳng khác gì đem tất cả Dương dịch trong đan điền nấu lại một lượt.
Ly Hợp Cảnh thất tầng là cực hạn của Dương Khai bây giờ, không cách nào ép chiết xuất nữa rồi.
– Màn ảo thuật này của thiếu chủ thật cao minh, lão nô cũng được mở rộng rất nhiều.
Địa Ma thấy Dương Khai mở mắt vội vàng nói, mặc dù có chút ý nịnh nọt nhưng Địa Ma thực tâm khâm phục.
Dương Khai nhếch miệng cười.
Được võ kỹ mới tự nhiên cũng muốn thử một chút.
Ở trong sơn cốc tìm kiếm hồi lâu rốt cục cũng tìm được một yêu thú ngũ giai.
Thú Hồn Kỹ vừa thi triển thì một hổ một ngưu lao đến cắn xé tấn công con yêu thú ngũ giai kia không cách nào chống trả. Dương Khai tiến lên trợ trận, chỉ mất chút thời gian đã giết chết được con yêu thú, thu hoạch được một viên huyết châu.
Toàn bộ qúa trình vô cùng đơn giản thoải mái đến nỗi Dương Khai có chút khó tin. Hơn nửa năm trước hắn gặp yêu thú ngũ giai còn phải suy nghĩ hồi lâu rồi len lén tránh qua, nhưng bây giờ giết bọn chúng chỉ như cỏ rác. Dù con yêu thú này không phải rất mạnh nhưng vẫn làm cho Dương Khai bừng tỉnh cảm giác về khoảng cách rất lớn.
Huyết châu thu được không lớn cũng không nhỏ, so với huyết châu của cao thủ Chân Nguyên Cảnh sau khi chết ngưng tụ thành quả thực không phải là cùng một cấp bậc.
Đem huyết châu giấu kỹ, sau khi xác định không có ai rình rập mình thì mới triển khai Dương Viêm Chi Dực nhún người bay lên cao.
Vách núi cao vạn trượng, nếu để cao thủ Chân Nguyên Cảnh bay qua thì cũng phải tốn khá nhiều công sức, nhưng có Dương Viêm Chi Dực rồi thì khác.
Ngắn ngủi có nửa canh giờ, Dương Khai đã rời khỏi sơn cốc.
Nửa ngày sau, bụng đói sôi lên cũng là lúc Dương Khai tìm thấy một cây ăn quả, hắn hái rất nhiều trái cây, ngồi dưới cây ăn vội vã.
Vừa ăn Dương Khai vừa suy tư hành động tiếp theo. Tự mình đi vào nơi này không bao lâu liền bế quan hơn nửa năm, cũng không biết thế cục nơi này đã phát triển như thế nào.
Hơn nữa theo như trước đó quan sát thì nơi này cũng không có bao nhiêu linh thảo dược thảo mà chỉ có vô tận yêu thú.
Hơn nữa Tẩy Hồn Lộ và Lưu Viêm Dịch đều là đồ tốt, nếu có cơ hội cũng nên thu thập một chút. Tẩy Hồn Lộ có tác dụng rất lớn với mình, còn Lưu Viêm Dịch có hay không cũng được.
Đáng tiếc, Dương Khai cũng không biết đi tới nơi nào mới có thể tìm được hai thứ này.
Đang trầm tư, Dương Ngai bỗng làm một động tác, giương tai nghe ngóng.
Hắn nghe được tiếng sói tru từ phương xa truyền đến, dường như còn có cả tiếng đánh giết.
Trong lòng gợn lên suy nghĩ, Dương Khai vội vã hái một ít trái cây nhét vào túi càn khôn, sau đó triển khai bộ pháp nhanh chóng chạy tới hướng phát ra âm thanh. Hắn phải tìm được người nào đó để thám thính tình huống phát sinh trong thời gian mình bế quan.
Chỉ bằng thời gian uống một tách trà, Dương Khai đã tới chỗ xảy ra chuyện.
Bí mật leo lên một cây đại thụ quan sát hướng đó. Sau khi nhìn rõ thế cục, thần sắc Dương Khai không khỏi chấn động.
Bên kia có hai người một nam một nữ đang ra sức chiến đấu, hơn nữa lại là hai người mà hắn quen biết.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ của Ánh Nguyệt Môn.
Vây quanh bọn họ là một đám yêu thú chừng hơn mười con, hơn nữa lại không cùng một loại mà là nhiều loại yêu thú cùng tập trung lại, trong đó đa số là yêu thú tứ giai.
Nếu chỉ như vậy mà nói, Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ không đến mức luống cuống ứng phó. Trong đám yêu thú này còn có ba con yêu thú ngũ giai.
Có yêu thú ngũ giai áp trận, hai người Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ ngay cả hợp lực chiến đấu cũng không thể phá vây. Hai người bị đám yêu thú vây xung quanh đã dùng hết cách, bộ dạng chật vật.
Trên người Trần Học Thư cũng không ít vết thương, trên chân trái có một vết máu đỏ sẫm. Thư Tiểu Ngữ cũng thở hồng hộc, bộ ngực sữa phập phồng, mồ hôi đua nhau chảy.
Hai sư huynh muội này thực lực cũng không thấp, đều là cao thủ Chân Nguyên Cảnh, uy lực của các loại võ kỹ triển khai cũng không tầm thường, mặc dù thân bị uy hiếp nhưng tạm thời không đến mức bị giết. Chỉ có điều xem ra bọn họ đã chiến đấu với yêu thú trong thời gian không ngắn, thể lực tinh thần đều đã bị tiêu hao đáng kể.
Thư Tiểu Ngữ cũng chỉ là một nữ tử, thể lực có chút kém hơn, không theo kịp. Nếu như không vì Trần Học Thư thường xuyên cứu viện thì e rằng nàng đã sớm bị thương.