Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời đứng im không thèm nhúc nhích thật lâu, ôm lấy bạn nhỏ này vuốt vuốt: “A Bạch.”
Bạch Thời dạ, chậm chạp lết lên đài.
Khắp khán phòng rải đầy hoa, bên phía Erna ngoại trừ Đồ Long đã rất quen thuộc thì hai cái tên còn lại đều xa lạ, có điều qua trận đầu thiên, khán giả đã cảm thấy hứng thú với Bạch Thời, đương nhiên cũng hy vọng có thể trông thấy cậu.
Bên phía Phỉ Tây có một vị do Becky mời tới, hai vị còn lại đều là tuyển thủ trong chiến đội, thực lực tổng hợp rất mạnh.
Quy tắc của trận này là tìm thẻ bài trong rừng, mỗi đội có sáu thẻ, nếu tìm được tất cả sẽ thắng, thời gian là nửa tiếng. Nếu hết thời gian vẫn chưa tìm được tất cả, vậy đội nào tìm được nhiều hơn sẽ chiến thắng.
“Trong trận đấu này các tuyển thủ không thể đánh nhau, cho nên hệ thống sẽ giảm trị số vũ lực về mức thấp nhất, thiết lập họ thành hình dáng động vật.” Bình luận viên cười nói, “Không biết các tuyển thủ sẽ biến thành loài vật nào đây, mọi người hãy cùng xem.”
Bạch Thời nghĩ thầm cái này tuyệt đối là hệ thống áp dụng cho Liên Minh đây mà, nhưng bên Phỉ Tây nhã nhặn hơn Erna nhiều, tối thiểu Erna cho phép các chiến đội tranh đoạt, còn ở Phỉ Tây lại bị cấm, không biết là nhã nhặn thật hay là do nhị ca vô sỉ yêu cầu nữa… Cậu yên lặng suy nghĩ xong, đưa mắt nhìn đài điều khiển, bắt gặp trên đó viết hai chữ “Thỏ trắng”.
Bạch Thời còn chưa kịp phản ứng, chỉ một giây sau, cơ thể đã biến thành một con thỏ.
Bạch Thời: “… … …”
Tại sao lại là thỏ?!
Tại sao lại là thỏ?!
Tại sao vẫn là thỏ hả?!!!!
Rốt cuộc thì mấy người muốn gì đây? Rõ ràng đã phá đảo cốt truyện rồi cơ mà? Chẳng lẽ là hiệu ứng dài hạn, sau này chỉ cần gặp mấy thứ có liên quan tới động vật cậu sẽ phải biến thành thỏ sao?! Còn nữa, sao thỏ bên Phỉ Tây lại mập hơn Erna quá nhiều vậy?! Quả thực không để cho người ta chơi vui vẻ mà!
Bạch Thời mặt liệt nhìn sang bên cạnh, theo thứ tự Joshua là sử tử mạnh mẽ và Đồ Long biến thành báo nhanh nhẹn, còn ba người bên Phỉ Tây lần lượt là hổ trắng, sói tuyết và cáo.
Bạch Thời: “… … …”
Mẹ kiếp, vì sao chỉ có tui là thỏ? Có để cho người ta sống không hả?!
Đồ Long giật mình nhớ tới trận đấu lúc trước, theo thói quen độc miệng: “Xứng ghê há, đây là số mệnh rồi.”
Bạch Thời lập tức nổi giận, nhảy dựng lên tung ngay một cước giữa mặt hắn, đạp cho Đồ Long bay ra ngoài.
Chiến đội Phỉ Tây: “… … …”
Đồ Long:: “… … …”
Người xem và bình luận viên:: “… … …”
“Cậu làm trò gì đấy?” Đồ Long quay về, tranh thủ lúc trận đấu còn trưa bắt đầu nhanh chóng trả đòn lại, mọi người chỉ thấy báo và thỏ dùng khí thế sét đánh bắt đầu đánh lộn.
Joshua:: “… … …”
Những người còn lại:: “… … …”
Lúc nãy Lam còn cố nín cười, nhưng giờ phút này đã không thể nhịn nổi, cười tới nỗi ngã trái ngã phải.
Becky kinh ngạc nhìn hắn: “Lam?”
Lam ngồi xuống, cười lớn, bả vai vẫn còn run rẩy. Becky quan sát một lúc, Lam được hưởng nền giáo dục tốt đẹp, cho tới bây giờ tác phong đều rất ôn hòa ưu nhã, thực ra rất ít khi thấy hắn tùy ý như vậy. Becky tò mò nhìn về phía màn hình, mặc dù mình không thích những người này, nhưng không thể không thừa nhận, Lam ở bên bọn họ rất vui vẻ.
“Cậu ta làm sao thế?”
Lam cười nói: “Nó không thích thỏ.”
Becky giật mình, bật cười hả hê.
Bình luận viên hoàn toàn không hiểu gì hết: “Mặc dù tôi không biết đang có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ bên Erna đang xảy ra nội chiến.”
Khán giả Phỉ Tây nhìn trò vui cười vang. Khán giả Erna cảm thấy tuy lý trí bảo không nên, nhưng hình ảnh này quá buồn cười, cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Joshua nhìn hai tên này, thấy màn hình đã sáng lên, cảm thấy cần phải giải thích một chút, bèn gõ chữ trên kênh công cộng: “Được rồi, anh biết cậu không thích thỏ, Đồ Long cũng không nói gì quá đáng, trận đấu sắp bắt đầu, đừng lại đi.”
Thực ra cả Bạch Thời và Đồ Long đều không cảm thấy giận dữ gì mấy, chỉ đánh cho vui thôi, thấy Joshua nói thế bèn dừng lại, ngoan ngoãn đứng vững, thấy màn hình đếm ngược đã chấm dứt, vội vàng xông ra ngoài.
Diện tích khu rừng không lớn, hơn nữa thẻ bài đều được giấu ở những nơi không quá khó tìm, muốn tìm đủ trong nửa tiếng là điều dễ dàng.
Người xem vừa thảo luận vừa quan sát, bên kia Erna đã bị phủ đầy bởi cùng một chủ đề: “Hóa ra là bị chọc, dùng giọng nói hả? Bảo sao chúng ta không nghe thấy.” “Long Long nhà tụi tui hơi độc miệng nha”, “Đúng rồi, Long Long quả thực không phân biệt địch ta mà”, “Không hổ là Long Long, kéo hận quá giỏi.”
Ngay lúc này, bên trong một đám Long Long bỗng có người xen vào một câu: “Mà này… Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy con thỏ kia chính là Tiểu Nhị Hóa à? Mọi người ngẫm lại trận đấu lần trước, lại nhìn bộ dạng nóng nảy lúc nãy của cậu ấy đi.”
Mọi người khiếp sợ, ngay lập tức có người đi tìm video lần trước, kích động nói: “Tôi đã xem rồi, tư thế sôi nổi của hai người rất giống nhau, chưa kể nhân vật mới này tinh thần lực cấp độ S mà, tôi nhớ bây giờ Tiểu Nhị Hóa và điện hạ đang ở Phỉ Tây…”
“Đúng, mọi người xem đi, ban tổ chức làm một trận đấu chính thức như vậy rất có thể là vì thân phận của họ không tầm thường, cũng bởi vậy nên họ mới không dùng tên lúc trước, càng nói càng thấy đúng…”
Mọi người im lặng hai giây, đồng loạt phát rồ: “Mẹ nó!!!”
“Đây là Tiểu Nhị Hóa thật sao?”
“Không biết nữa, hy vọng thế!”
“A a a, mau nói cho bọn tui biết cậu chính là Tiểu Nhị Hóa đi!!!”
Mọi người dùng cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào màn hình, những người có chút bất mãn vì Bạch Thời bỗng nhiên động thủ với đồng đội cũng vứt bỏ thành kiến, nhìn chằm chằm vào bạn nhỏ nào đó.
Bởi vì không thể đánh nhau, cho nên hai đội đều gấp rút tìm thẻ bài, nước giếng không phạm nước sông. Bạch Thời từng có kinh nghiệm tìm kho báu, cộng thêm tinh thần lực rất cao, có thể nhìn càng xa càng rõ hơn, chỉ chưa đầy năm phút đã tìm được hai thẻ.
Trước mắt chiến đội Phỉ Tây mới chỉ tìm được một thẻ, nhìn tiến độ trên màn hình, lo lắng nói: “Nếu tiếp tục như thế này lại thua nữa rồi.”
“Có phải hệ thống này có thù oán gì với chúng ta không, sao lại chọn họ chứ, ba người bên kia thì hai người đã có tinh thần lực cấp S, hơn nữa nghe nói Bạch Thời đã lên đến cấp SS rồi.”
“Có cách nào ngăn cản một lát không?”
“Ừm… Hình như cậu ta không thích thỏ?”
Ba người im lặng một giây, bắt đầu tìm kiếm Bạch Thời, một người nhanh chóng phát hiện con thỏ nào đó vừa chui ra khỏi bụi cỏ, vội tiến tới, mở băng tần công cộng: “Thỏ thỏ~”
Bạch Thời quay cơ thể mập ú lại, mặt liệt nhìn con hổ trắng trước mắt, quay mông lại tiếp tục đào cỏ dại.
Đối phương tiếp tục gõ chữ: “Đang đào hố hả? Làm tổ cho mình?”
Bạch Thời dừng động tác, nhìn hắn: “Muốn làm gì?”
“Không có gì cả, tôi thích thỏ, thấy cậu đáng yêu như vậy không kiềm lòng được muốn nói với cậu vài câu thôi, thao tác của cậu tốt ghê há, giống y hệt thỏ thật, rất thích hợp dùng cơ giáp hình thỏ, thực ra tôi cũng muốn làm thỏ lắm, ai ngờ hệ thống lại biến tôi thành hổ trắng chứ, ôi, đau lòng quá, hổ trắng có gì hay đâu.”
Tuyển thủ Phỉ Tây nói xong chìa mặt ra nhìn Bạch Thời, cực kỳ mong đợi bạn nhỏ này sẽ nhảy tới đạp mạnh, như vậy ai kia sẽ bị loại khỏi trận đấu rồi.
Bạch Thời nhìn hắn, tạm thời không nhúc nhích.
“Tôi có thể chạm vào cậu không?” Tuyển thủ Phỉ Tây không đợi Bạch Thời trả lời đã tiến lên hai bước, duỗi móng vuốt vỗ vỗ đầu đối phương, “Thỏ thỏ ngoan, thỏ thỏ thật đáng yêu.”
Hắn cứ tưởng đối phương sẽ không nhịn được, ai ngờ Bạch Thời vẫn không hề phản ứng, hắn đang suy nghĩ có nên tiếp tục hay không, đã thấy người này chầm chậm lết vào bụi cỏ làm tổ ở đấy, bất động.
“Thỏ thỏ?”
Bạch Thời nói: “Tôi muốn yên lặng.”
Tuyển thủ phỉ tây vui vẻ, nhìn Bạch Thời một lát, thấy bạn nhỏ này đang nằm trong bụi cỏ rất phờ phạc, cuối cùng cũng xác định chiêu của mình đã thành công, vội vàng tranh thủ đi tìm thẻ bài, đồng thời dùng âm thanh nói: “Xong rồi!”
“Cậu ta không bị loại?”
“Không sao, cậu ta bị tôi cho bất động rồi, nếu khôi phục, tôi sẽ đi khích thích thêm lần nữa.”
“Thế mới tốt chứ!”
Ba người lên tinh thần, bắt đầu tìm đồ.
Khán giả ngồi ngoài quan sát trợn tròn mắt, bình luận viên nói: “Xuất hiện chuyển hướng, nhân vật mới biểu hiện không tệ ở trận trước đã bị vài câu của đối phương làm mất ý chí chiến đấu, không còn ý định so tài.”
Khán giả trên mạng như ong vỡ tổ, người của Erna mắng tuyển thủ Phỉ Tây hèn hạ. Phỉ Tây phản bác rằng do bản thân người mới mong manh, hơn nữa đội trưởng của bọn tôi khen cậu ta đáng yêu cơ mà. Bên Erna mắng lại, tiện thể nhìn Bạch Thời cảm thấy rất chần chừ: “Đây thật sự là Tiểu Nhị Hóa sao? Không thể chứ?”
“Đúng thế, Tiểu Nhị Hóa đâu có yếu ớt vậy!”
“Chẳng lẽ thỏ là tử huyệt của cậu ấy?”
“Không, Tiểu Nhị Hóa nhà tui còn lâu mới thế!”
Người xem thảo luận sôi nổi, tiếp tục quan sát màn hình. Bạch Thời vẫn không nhúc nhích, Joshua đi ngang qua liếc bạn nhỏ này một cái, không nói gì, qua người rời đi, sau đó lại đi ngang qua lần thứ hai liếc một cái, thấy ai đó hoàn toàn không nhúc nhích, quyết định không quan tâm nữa.
Đồ Long thì không nhịn được mà tiến tới: “Cậu làm sao đây?”
Bạch Thời đáp: “Anh đi tìm đồ đi.”
Đồ Long còn muốn khuyên nhủ, nhưng nghe thấy Joshua cũng nói mặc kệ bạn nhỏ nào đó, đành thôi, trước khi đi còn duỗi móng vuốt xoa đầu Bạch Thời một cái an ủi, nhanh chóng bỏ đi.
Velar mỉm cười, dịu dàng nói: “A Bạch đúng là có thù tất báo.”
Đáy mắt Tống Minh Uyên vui vẻ, ừ một tiếng.
Lam cười thở dài: “Bọn họ chọc đến A Bạch làm gì chứ?”
Becky rất sảng khoái, nói: “Trận đấu chỉ nói không thể đánh nhau, chứ có cấm trao đổi đâu, là do tâm tính cậu ta không tốt.”
Lam cười khẽ đầy bất đắc dĩ: “Em không hiểu đâu, có lẽ trận này lại thua rồi.”
Becky khó hiểu: “Hở?”
“Cứ xem rồi biết.”
Thời gian trôi qua từng phút, chỉ còn lại năm phút nữa sẽ kết thúc, cả hai đội đều tìm được năm tấm thẻ, chỉ còn một tấm cuối cùng, ai tìm được trước sẽ chiến thắng.
Bình luận viên nói: “Trận đấu đang tiến vào thời khắc quan trọng, như chúng ta thấy, người mới của Erna vẫn không có ý định đứng dậy, cho nên bây giờ đang là hai chọi ba.”
Cư dân mạng Erna cũng có ý phê bình kín đáo, nhưng có một số người vẫn cảm giác Bạch Thời chính là Tiểu Nhị Hóa, bỗng thấy có chút đau lòng, không đành lòng oán trách cậu.
Hai phút sau, cuối cùng Joshua cũng tìm thấy tấm thẻ thứ sáu, âm thanh báo hiệu vang lên, Erna chiến thắng. Khán giả Erna hoan hô rầm trời, bên Phỉ Tây thì tiếc hận, chỉ thiếu một chút thôi mà.
Trận đấu chấm dứt, tuyển thủ được truyền tống tới điểm khởi đầu, theo như thường lệ, hệ thống sẽ hiện thị địa điểm nơi thẻ bài còn xót lại.
Ba tuyển thủ của Phỉ Tây đều nhìn không chớp mắt, muốn biết đến cùng thì nó ở đâu, sau đó hình ảnh chuyển tới một bụi cỏ – nơi bị con thỏ nào đó đè cho méo xẹo ngả nghiêng, ngay chính giữa bụi cỏ ấy là một tấm thẻ bài nho nhỏ.
Chiến đội Phỉ Tây:: “… … …”
Đồ Long:: “… … …”
Bình luận viên:: “… … …”
Khán giả:: “… … …”
Bạch Hổ của Phỉ Tây nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, tay run run gõ chữ: “Cậu cố ý!”
Bạch Thời đáng thương nói: “Anh đang nói gì thế? Tôi vẫn chưa hết đau lòng đâu, không muốn nói chuyện với anh.”
Tuyển thủ Phỉ Tây yên lặng nuốt máu vào bụng, mạch suy nghĩ lập tức rõ ràng: Nhất định là Bạch Thời đã phát hiện gì đó nên mới chui vào trong bụi cỏ, nhưng đáng tiếc đó lại là thẻ bài của Phỉ Tây, mà ngay lúc ấy mình lại chạy tới đả kích cậu ta, vì vậy tên này dứt khoát nằm đấy bất động, dù sao còn có Joshua với tinh thần lực cấp S, chắc chắn Erna sẽ tìm được số thẻ bài còn lại.
Hắn tiếp tục gõ chữ: “Cậu đừng có giả ngu!”
Bạch Thời vẫn rất đáng thương rất vô tội: “Tôi phải tìm chỗ nào yên lặng ngồi một lát, gặp lại.” Nói xong liền lui ra ngoài.
Tuyển thủ Phỉ Tây:: “… … …”
Hướng gió trên mạng đã biến chuyển, bên Phỉ Tây bắt đầu mắng Bạch Thời hèn hạ, bên Erna lại nói bọn tôi vô tội, thật đau lòng thật xót xa, cư dân mạng Phỉ Tây phát rồ, Erna sung sướng, đồng loạt gửi tin.
“Tôi sai rồi, quả nhiên đây đúng là Tiểu Nhị Hóa!”
“A ha ha ha ha ha ai bảo mấy người chọc vào Tiểu Nhị Hóa nhà chúng tôi, thấy ngu chưa ha ha ha!”
“Tình thế chuyển biến như thần này làm tôi cười muốn tuột quần, Tiểu Nhị Hóa siêu cấp đáng yêu!!!”
“Tiểu Nhị Hóa đừng khóc, chị mua kẹo cho cưng~”
Hai trận đã kết thúc, mọi người nghỉ giải lao một lát, Bạch Thời ngồi xuống quan sát tình hình trên mạng, ai ngờ lại thấy một đống “Tiểu Nhị Hóa”, cảm giác không ổn, rõ ràng cậu đã đặt một cái tên mới rất khí phách cơ mà?!
Bạn nhỏ nào đó không vui, lập tức tắt đi.
Trận đấu thứ ba là đấu một chọi một, các đội tự quyết định người tham dự mỗi ván, thắng một ván sẽ được một điểm, bên phía Erna đã có bốn điểm, chỉ cần thắng một ván là chiếm được thắng lợi, tình thế vô cùng có lợi cho họ.
Joshua đưa mắt nhìn phía đối diện, dẫn đầu bước lên sân khấu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía chiến đội Phỉ Tây.
Lam mỉm cười, chủ động lên đài.
Hai người đã sớm hiểu rõ phong cách của đối phương như lòng bàn tay, vừa bắt đầu đã tiến vào đối kháng cường độ cao, khán giả vô cùng phấn khởi. Lúc trước Joshua đã nói sẽ không nương tay, bây giờ coi như đã dùng hết toàn lực. Cơ giáp của Lam nhanh chóng bị tổn hại, thấy y rút kiếm xông lại, giơ tay quơ quơ.
Joshua kịp thời dừng lại, nhàn nhã gõ chữ: “Còn có điều gì muốn nói sao?”
Lam cười tủm tỉm với y, giang cánh tay tiến lên: “Ôm một cái.”
Joshua biết cơ giáp có chương trình tự hủy, đương nhiên không mắc mưu, đang muốn lùi lại phía sau né tránh, chợt thấy trên băng tần công cộng xuất hiện một hàng chữ: “Em yêu anh.”
Y sững sờ khựng lại, sau đó cơ thể bị ôm lấy, y đưa mắt nhìn người trong lòng, dung túng mà ôm lại đối phương, không khỏi nhớ tới lúc trước Lam nói chưa chắc y đã không nương tay được, quả nhiên là thế. Joshua sung sướng nở nụ cười trong tiếng nổ vang.
Trận ba hiệp một, tình thế hòa.
Bạch Thời nhìn điểm trên màn hình: “Thật vô sỉ.”
Tống Minh Uyên ôm cậu: “Cứ để bọn họ vui vẻ đi.”
Bạch Thời ậm ừ, dù sao Erna đã giành được bốn điểm, rất có hy vọng chiến thắng, có điều trận đấu tới loại trình độ này, chắc Velar và đại ca sẽ không tham dự, mà buông tay để các đội trưởng tùy ý chém giết, nhỡ thua tất cả cũng có thể giữ được kết quả hòa không phân thắng bại, nhưng Bạch Thời tin tưởng bọn họ sẽ không thảm đến thế.
Giờ phút này hai người vừa đấu xong vẫn chưa trở lại ghế tuyển thủ, Lam đứng tựa vào cửa phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn như muốn cắn nuốt của đối phương, khoái cảm kia bộc phát khiến người ta gần như phát điên. Joshua giữ chặt gáy hắn, điên cuồng mà nhiệt liệt hôn hắn, thậm chí muốn xé nát hắn nuốt vào bụng.
Thật lâu sau hai người mới thở dốc mà tách ra, Joshua duỗi móng cái lau vệt nước trên khóe môi Lam, tựa vào trán hắn, khàn giọng hỏi: “Chưa quên phần thương của vụ cá cược chứ?”
Lam ừ một tiếng.
Joshua nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, không kiềm lòng được đưa tay vuốt má hắn, cảm giác mình càng ngày càng không ổn, như thể chỉ cần nhìn thấy hắn là không thể ức chế nổi xung động của nội tâm, lý trí cũng muốn hỏng.
Lam thấy ánh mắt của Joshua quá đắm đuối, hôn nhẹ lên môi y: “Đang nghĩ gì thế?”
“Giải thưởng.”
Lam cười khẽ, biết rõ tỷ lệ Phỉ Tây thua rất lớn, không thèm để ý, hỏi: “Muốn gì nào?”
Joshua ôm eo hắn kéo vào lòng, đến khi giữa hai người không còn chút khoảng cách nào mới thôi, y liếm liếm vành tai kia: “Muốn em.”
Thường thường khi cao thủ quyết đấu thắng bại được định đoạt rất nhanh chóng, quả nhiên chiến đội Erna đã giành thắng lợi, mặc dù chiến đội Phỉ Tây thua nhưng mấy trận đánh cuối cùng đánh rất đã tay, cũng không có gì tiếc nuối. Một đám người trở về khách sạn trong tiếng hô đầy tiếc nuối của khán giả.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Thời chính là đi tìm Lam, ai ngờ tìm quanh mà không hề bắt gặp bóng dáng người nọ.
Tống Minh Uyên nói: “Đã đi cùng Joshua rồi.”
Bạch Thời ồ một tiếng đầy ẩn ý: “Ảnh cũng thức thời ghê.”
Becky hung hăng nguýt bạn nhỏ nào đó một cái, ôm mặt nức nở bỏ chạy. Tống Minh Uyên nhìn cặp mặt sung sướng của oắt con kia, cầm chặt tay cậu: “Không còn sớm, ngủ đi.”
Bạch Thời không có ý kiến, ngoan ngoãn theo anh trở về phòng, duỗi móng vuốt ôm anh ngủ ngon.
Lần này đám Velar đi theo ý định cá nhân, ngày hôm sau không cần dậy sớm như lúc còn ở cung điện, Joshua cũng không cần băn khoăn nhiều như thế, một mực kéo Lam phóng túng đến khuya, cuối cùng tựa ở đầu giường uống rượu.
Y đưa mắt nhìn quanh, thấy sắc mặt Lam toát lên vẻ lười miếng, bộ dạng vô cùng thỏa mãn, không kiềm lòng được mà hôn hắn, sau đó càng thấy ngứa ngáy khó nhịn, quyết định đè người nọ xuống giường.
Lam thở dốc, ngửa đầu nhìn y: “Nữa?”
“Lần cuối.”
“Đây là lần thứ mấy anh nói trong đêm nay rồi?”
Joshua thở hổn hển, nở nụ cười xấu xa: “Ai biết.”
Lam không phản đối, bật cười ôm y, cùng rơi vào một vòng điên cuồng mới.
Đám Bạch Thời không ở lại Phỉ Tây quá lâu, ngoại trừ Joshua, những người còn lại chỉ ở thêm ba ngày rồi chuẩn bị cáo từ. Bạch Thời hơi ho lắng, vỗ vỗ vai Joshua: “Nhị ca vô sỉ như vậy, lại chịu thiệt thòi lớn như thế, một mình anh ở đây phải cẩn thận một chút đó.”
Joshua thích thú nói: “Không sao, cậu ấy muốn chơi anh sẽ chiều.”
Bạch Thời nhìn y đầy sùng bái, tiếp tục vỗ vai: “Anh cũng cực khổ, dám thu nhận tai họa này…”
Tống Minh Uyên bất đắc dĩ, không đợi oắt con này nói xong đã ôm chặt cậu, gật đầu với Joshua rồi kéo bạn nhỏ nào đó rời đi.
Thời điểm Phi Thuyền đi qua điểm chuyển tiếp vào tinh hệ Bell, Bạch Thời thấy đại ca nhà mình lấy Trọng Thiên ra, muốn kéo cậu qua, chớp mắt hỏi thăm: “Làm gì? Chẳng phải lúc đến đã tính toán hết nợ rồi mà?”
Tống Minh Uyên không trả lời: “Đi theo anh.”
“Không.” Bạch Thời túm chặt cửa khoang, ngẩng đầu tìm Velar, muốn cứu vớt bản thân.
Tống Minh Uyên bình tĩnh nói: “Velar biết rồi, anh đã nói trước với cậu ta.”
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên gỡ móng vuốt nhỏ ra khỏi cửa khoang, kéo bạn nhỏ nào đó tiến vào Trọng Thiên.
Bạch Thời đành cam chịu, dứt khoát chủ động cởi quần áo, kết quả vừa cởi tới khuy áo thứ hai, nhìn thấy chỉ thấy phòng khách chìm trong bóng tối, xung quanh đã chỉnh thành hình thức trong suốt, như thể hai người bọn họ đang đứng giữa vụ trụ.
Tim cậu hẫng một nhịp, vội nhìn về phía đại ca.
Tống Minh Uyên lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi, mở ra, quỳ một chân trên mặt đất, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “A Bạch, anh yêu em.”
Bạch Thời giật mình nhớ tới việc đại ca thiếu cậu một lời cầu hôn, lập tức kích động tới mức hơi choáng váng, bình thường đại ca không được lãng mạn cho lắm, giờ phút này bỗng tỏ tình như vậy, thật khiến người ta không kiềm lòng được.
“Gả cho anh.”
“Vâng.” Đại não Bạch Thời trống rỗng, sững sờ nhìn anh đeo nhẫn vào ngón áp út của mình, lại run run đeo nhẫn vào cho anh rồi được anh ôm vào lòng. Im lặng vài giây, câu đầu tiên mà cậu nói là: “Em cũng mua một đôi nhẫn nam nha, đến lúc đó lại đeo lại lần nữa.”
Tống Minh Uyên cong cong khóe môi đầy vui vẻ, cúi đầu hôn trên trán cậu: “Được.”
“Còn phải đi du lịch tuần trăng mật.” Bạch Thời ôm anh thật chặt, “Đi thăm ông ngoại, đi thăm em gái nhân ngư và hai đứa nhỏ Đường gia, còn nữa, Phi Minh và Tiểu Cẩm sắp kết hôn rồi, tiện thể đi thăm họ, sau đó đi tìm tiểu Tả, bây giờ khả năng nấu ăn của cậu ấy không tệ, em phải ăn một bữa do tiểu Tả nấu mới được, à, cuối cùng còn phải tới câu lạc bộ Phượng Hoàng nữa.”
“Nghe lời em.”
Bạch Thời vùi đầu vào ngực anh: “Đại ca.”
“Ừ.”
“Em cũng yêu anh.”
Ánh mắt Tống Minh Uyên dịu dàng, siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng ừ một tiếng.