Anh không nói tiếng nào, giờ phút này nói gì cũng đều vô cùng cứng nhắc.
Hứa Trúc Linh nằm viện quan sát mấy ngày, nhưng tình hình thực tế còn tệ hơn những gì đã nghĩ, ngón tay yếu ớt vô lực, ngay cả bình ăn cơm uống nước thường đều khó khăn, hoàn toàn không có sức cầm được đồ vật.
Nếu muốn hồi phục lại như trước đây, chỉ sợ sẽ mất rất nhiều thời gian, sức lực cũng sẽ kém trước kia rất nhiều.
Gô năm viện mấy ngày nay, cũng bỏ lỡ thời gian tiếp cận với Fukuhara Yui.
Nguyên Doanh cũng nghiên cứu ra một loại thuốc thay thế, dược liệu lành tính hơn rất nhiều, nhưng lấy mẫu máu thì nhìn không ra manh mối.
Lúc xuất viện, cô lặng lẽ hẹn Fukuhara Yui để trao đổi đồ.
Cô ta cho cô thuốc giải, mà cô giao mẫu máu của Cố Thành Trung.
Cô không nghĩ tới Ayako Nikkeikawa lại chủ động gọi điện thoại cho cô.
Mới vừa nghe, cô ta liền tán thưởng nói.
“Biểu hiện của cô rất tốt, nhìn anh ta điên điên khùng khùng bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ rất hợp ý tôi. Chỉ có chút bất ngờ, Cố Thành Trung rõ ràng có thể thân bại danh liệt, cô tại sao phải cứu anh ta?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu hỏi này, tim đập thình thịch mấy cái, không nghĩ tới Ayako Nikkeikawa nghỉ ngờ như vậy.
Cô làm vẻ ung dung thản nhiên, sợ Fukuhara Yui nhìn được điều gì. Cô cố ý hờ hững thờ ơ trả lời: ‘Chuyện phát triển vượt qua những gì tôi dự đoán, tôi chỉ muốn ngăn cản một chút, chỉ thế mà thôi, không ngờ lại được. Tôi còn hối tiếc chuyện này, ai mà ngờ phản ứng đạt được cũng không tệ, Cố Thành Trung càng tín nhiệm tôi hơn rồi, tôi nói gì thì anh ta nghe đó. Nếu như ngày nào đó anh ta biết tôi không phải Hứa Trúc Linh, nhưng anh ta trọng tình trọng nghĩa, thiếu tôi ân tình này chắc sẽ không làm khó gì tôi.”
“Ngược lại cô mới là người cần mưu tính sâu xa.”
“Tôi chỉ muốn sống lâu hơn một chút mà thôi, không có chuyện gì thì cúp máy đây, tôi còn vội đi ăn cơm.”
” Ừ, vậy cô đưa điện thoại cho Yui, có chuyện gì thì kịp thời báo cáo.”
Ayako Nikkeikawa đối với cô không có kiên nhãn cũng không có tức giận, có vẻ khá tình tĩnh hòa nhã.