Trong lòng .Josh đột nhiên cảm thấy kinh ngạc cũng có cả khó chịu và ghen ti, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Cô Masako, cô đã đi đâu vậy?”
Akimoto Masako nhớ lại chuyện trên suốt quãng đường đi Trần Phi Vũ đã chiếm tiện nghi của mình thì đỏ mặt.
Cô phớt lờ Josh, đi thẳng qua sảnh đến phòng khách.
Josh lo lắng, định gọi Akimoto Masako.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói chế giêu, hơn nữa còn là tiếng Trung: “Tất nhiên là Masako vừa đi cùng tôi rồi.”
Giọng nói này vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng, cả người Akimoto Masako run lên, đi nhanh về phía phòng khách, dáng vẻ giống như đang muốn chạy trốn vậy.
Josh hoàn toàn kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, giọng nói này…
sao có thể được?
Bóng người cao ráo từ ngoài cửa bước vào, khóe miệng còn đang nở nụ cười.
Đúng là Trần Phi Vũ!
Josh giống như gặp ma, lập tức lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nói: “Trần Phi Vũ, anh… anh vẫn chưa chết sao?”
“Tất nhiên là cô muốn tôi chết trong tay Tống Huyền rồi.” Trân Phi Vũ cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo: “Đáng tiếc đã khiến cô thất vọng.”
Josh phản ứng rất nhanh, lập tức ổn định tâm trạng, võ trán làm ra vẻ kinh ngạc: “Anh Trần thật biết nói đùa, có thể nhìn thấy anh an toàn quay về khiến tôi vui mừng không kịp nữa là. Lẽ nào Tống Huyền không có ở thánh đường Sophia sao? Còn cô Mãn Mãn Tuệ thì sao?”
“Đúng là Tống Huyền đã rời khỏi thánh đường Sophia, còn về Mãn Mẫn Tuệ, xem ra giờ này có lẽ cô ấy đang ở thánh đường Sophia.”
“Thì ra là vậy, tốt lắm. Cũng may Tống Huyền không ở trong nhà thờ, anh Trần đây mới có thể thoát được một kiếp.’ Ngoài mặt .Josh thở phào nhẹ Vũ, trong lòng .Josh càng thêm sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa có tên nào xuất hiện cứu cô ta, chứng tỏ toàn bộ người của cô ta đều đã bị hạ gục. Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, cô ta khó khăn nói: ‘Đừng… đừng giết tôi, tôi… tôi có thể nói cho anh biết… thông tin về thư mời…”