Nói cách khác, lần này cho dù Trang Bàn còn sống, ngày sau cũng thành phế nhân, không còn chút tu vi, cũng không có khả năng tu luyện lại.
– Dương lão đệ… Đoàn Nguyên Sơn thấy bộ dạng thê thảm của Trang Bàn, có chút không đành lòng, không có hứng thú nói: – Thôi đi, quá sợ chết, lâm trận bỏ chạy là bởi bản tính của hắn, hắn cũng không làm gì chúng ta, cho hắn dứt khoát đi.
Túy Tửu Ông ợ một cái, nheo mắt lóe lên tia sáng lạnh, nói: – Đánh rắn không chết sẽ bò lên cắn lại, thả hổ về rừng cuối cùng sẽ thành họa!
Nói rồi, hắn vươn tay ra chụp xuống đầu Trang Bàn.
Dương Khai híp mắt, vung tay đẩy Túy Tửu Ông ra, cười nói: – Chuyện nhỏ này, không cần phiền thành chủ đại nhân.
Túy Tửu Ông không tiện ra tay, nhưng Dương Khai thì khác, dù sao ngay cả Ninh Viễn Thuật mà hắn cũng đánh cho, giết Trang Bàn thì có là gì? Có xích mích với Phi Thánh Cung, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Dứt lời, tay hắn chấn động, nguyên lực tuôn trào vào người Trang Bàn, đẩy mạnh Trang Bàn lên không trung.
– A a a… Trang Bàn gào thảm thiết, nhưng chợt khựng lại, người nổ tung hóa thành mưa máu rơi xuống.
Võ giả xung quanh đều câm nín.
Nhưng mà nhớ tới Dương Khai mới giết cả phó cốc chủ Tà Nguyệt Cốc, liền cảm thấy cảnh tượng này cũng không có gì quá lắm.
Đoàn Nguyên Sơn cùng Túy Tửu Ông đều đưa ánh mắt cảm kích nhìn Dương Khai, thanh lý môn hộ cho Phong Lâm Thành.
Đúng lúc này, linh khí thiên địa lại chấn động, cảm giác khó tả từ bốn phía trào ra, sau đó tiếng ầm ầm từ sâu trong lòng đất truyền lên.
Mọi người giật mình, vội nhìn xung quanh.
– Các vị có cảm thấy… Linh khí thiên địa trở nên dày hơn. Trong đám đông, có một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh lên tiếng.
Lập tức có người nói: – Trước đó ta đã cảm giác, còn tưởng là ảo giác, nếu Lưu huynh cũng nói thế, xem ra là thật!
– Linh khí thiên địa có biến hoa, vậy có thể là quặng mỏ cùng địa mạch xảy ra dị biến gì!
Vừa nghe vậy, ánh mắt mọi người lóe lên, nhìn nhau, đều thi triển thân pháp chạy tới chỗ quặng mỏ địa mạch.
Đoàn Nguyên Sơn cùng Túy Tửu Ông thân là chủ nơi này, tự nhiên không thể ngồi mặc kệ, nói với Dương Khai một tiếng, lập tức đuổi theo.
– Dương lão đệ… Tần Triêu Dương nhìn Dương Khai: – Vậy xem ra, động tĩnh lúc trước không phải vì La Nguyên đánh với hai người Cao Sơn Lưu Thủy gây ra, mà là bởi quặng mỏ địa mạch.
– Hẳn là vậy! Dương Khai gật đầu, vốn hắn cũng cho rằng động tĩnh đó là bởi La Nguyên đại chiến Cao Sơn Lưu Thủy dẫn tới, nhưng bây giờ xem ra là có nguyên nhân khác.
– Có muốn đi xem thử? Tần Triêu Dương trưng cầu ý kiến của Dương Khai.
– Chuyện hay như thế, tự nhiên phải đi xem. Dương Khai mỉm cười, đang muốn đi, ánh mắt liếc qua, lại thấy Thiên Diệp Tông Diệp Tinh Hàm vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn tới.
Sắc mặt Dương Khai liền sầm xuống.
Nữ nhân này như keo dính, phủi không ra, thật làm hắn phiền không thôi.
Thấy sắc mặt Dương Khai không tốt, Diệp Tinh Hàm thức thời chủ động lùi lại một đoạn, sắc mặt thê lương làm người ta không đành lòng.
– Đi! Dương Khai nói rồi, liền bay về phía phát ra động tĩnh.
Hai người còn chưa đến, từ xa đã thấy chân trời tuôn ra hào quang bảy màu, mây lành bao phủ, nơi hoang vu thoáng cái thành tiên cảnh nhân gian.
– Xảy ra chuyện gì vậy? Tần Triêu Dương cũng mơ hồ.
Lần trước ma khí vây thành, bọn họ cũng đến Phong Ấn Chi Địa, muốn để Tần Ngọc gia cố phong ấn tuy rằng cuối cùng thất bại, nhưng lúc đó không phát hiện trong Phong Ấn Chi Địa có gì khác thường, ngoài ma khí vô tận ra thì không còn gì.
Nhưng qua mấy tháng, trong này lại phát hiện ra rất nhiều địa mạch cùng quặng mỏ, làm người ta kinh ngạc không thôi.
Ầm…
Tiếng nổ vang lên, trong tầm nhìn của Dương Khai, mặt đất xuất hiện một cái lỗ lớn, bên trong có cột sáng bắn lên cao.
Bên trong cột sáng, hào quang chảy qua, hình xoắn ốc bắn lên trời cao, chọc thủng một lỗ trên đám mây.
– Đó là….
– Trời ạ!
– Trên đời này có chuyện như thế?
Tất cả võ giả đến đây đều kinh hô, mọi người ngẩng đầu nhìn cột sáng, thần niệm phát ra, nhanh chóng nhìn rõ mặt thật của cột sáng đó.
Đó là linh khí thiên địa tinh thuần nhất hội tụ thành, nồng nặc đến mức hóa lỏng.
Mọi người khiếp sợ không thôi, vô cùng kích động.
Bởi vì nồng độ linh khí tinh khiết làm bọn họ không dám tưởng tượng, võ giả đến đây không xuất thân cao quý bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là người của tông môn gia tộc bậc trung, bên trong cũng có những Thánh địa tu luyện, nồng độ linh khí nồng nặc hơn nhiều, các đệ tử tu luyện thăng cấp trong đó cũng nhanh hơn.
Nhưng hiện tại, mọi người phát hiện linh khí trong Thánh địa tu luyện nhà mình so với chỗ này đúng là trên trời dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh.
Có lẽ chỉ những động thiên phúc địa mà những tông môn đứng đầu chiếm cứ, mới có thể sánh được.
Trong lúc khiếp sợ, đỉnh cột sáng chọc thẳng bầu trời đột nhiên nổ tung, linh khí nồng nặc phóng ra, mở rộng khắp nơi.
Rào rào…
Bầu trời đổ mưa.
Rơi xuống là mưa linh khí.
Nơi hoang vắng, nồng độ linh khí thiên địa tăng vọt không thể tưởng tượng, tăng lên, lại tăng lên….
Trong thời gian cực ngắn, mọi người đều chìm trong biển linh khí.