Tính cả Ám Long Thương trong tay Lâm Minh, vào thời khắc này chúng trở nên chói mắt, hào quang đầy trời, Ám Long Thương là Chân Thần Linh Bảo đỉnh cấp, nhưng nếu như không thể quán chú đầy đủ lực lượng thì uy lực của nó sẽ giảm bớt đi nhiều.
Hôm nay sau khi rót ánh sao vào, Ám Long Thương như sống lại, từng tiếng long ngâm vang vọng, vang vọng hư không, truyền khắp vũ trụ.
Thiên Cương thần vương nheo mắt lại, nói:
– Muốn tranh phong với ta trên phương diện thân thể sao? ha ha, vậy thì tới đi!
Thiên Cương thần nói nói một câu thì rống to lên, lại một quyền đánh tới Lâm Minh.
Lâm Minh mặt không biểu tình, một thương đâm ra.
Ầm ầm!
Hai người giao kích với nhau, cương nguyên màu vàng và tinh quang màu bạc hóa thành năng lượng phong bạo đáng sợ, một quyền quét qua tất cả.
Lúc này Ám Long Thương không có gãy, nó giống như thần long không thể địch nổi, xuyên qua ngôi sao!
Thiên Cương thần vương với tư cách thần vương luyện thể, tốc độ nhanh tới cực hạn, mà Lâm Minh đúng là không kịp nghĩ nhiều, hoàn toàn phải theo kịp tốc độ Thiên Cương thần vương.
Hai người đánh nhanh nhưng mà tốc độ cũng phải trả giá lớn, không chỉ dùng lực công kích suy yếu đổi được, trên thực tế hai người công kích đều mang theo năng lượng phong bạo, mỗi khi phong bạo ra đời đều gắn bó thật lâu không dứt, nhìn ra xa xa, bầu trời phủ kín hai vòng xoáy đen trắng khổng lồ.
Một thiên thạch khổng lồ gần ngàn dặm bị vòng xoáy cuốn vào, hóa thành mảnh vỡ, tiếp theo hóa thành bụi bậm.
Chuyện này làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, hai người bọn họ công kích có rất nhiều khủng bố, Thiên Tôn yếu nhất bị cuốn vào trong đó tuyệt đối hài cốt không còn.
Tốc độ công kích cao như vậy, mỗi kích có uy lực giống như vậy, ai có thể đánh với bọn họ cơ chứ?
– Ha ha ha! Thống khoái! Thật thống khoái!
Thiên Cương thần vương tùy ý cười to, có thể chiến đấu tùy ý như thế này hắn rất thích, chứng minh hắn vẫn còn thừa lực.
Trong tiếng cười to, toàn thân Thiên Cương thần vương có tiếng nổ lốp bốp vang lên, thân thể của hắn cao lên, làn da bịt kín một tầng màu đỏ tươi nhàn nhạt, trước kia phù văn thần bí xuất hiện ở mi tâm đã hiện ra, hắn hoàn thành huyết mạch biến thân.
Ầm ầm!
Hư không tan nát, sau khi Thiên Cương thần vương biến thân đánh ra một quyền vào hư không, thân thể Lâm Minh lui ra sau cực nhanh.
Hắn cầm trường thương trong tay, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Thiên Cương thần vương.
Lần đầu tiên Thiên Cương thần vương sử dụng trọng kiếm trong tay.
Chuôi trọng kiếm này không khác gì ván cửa, thanh kiếm còn dài hơn hán tử thân hình cao lớn, nhưng mà ở trong tay Thiên Cương thần vương thì chuôi kiếm này trở nên dài ngắn vừa đúng.
Chuôi kiếm này nhìn qua có màu vàng lọt, cũng không khác gì thanh kiếm bình thường, nhưng mà Lâm Minh phát hiện ánh sáng chảy qua chuôi kiếm này lại sinh ra biến hóa thật nhỏ, giống như bị chuôi kiếm này dẫn dắt, hoặc là nói không gian chung quanh nó trở nên vặn vẹo.
– Kiếm tên Ám Tinh!
Nhìn thấy Lâm Minh chú ý kiếm trong tay của mình, Thiên Cương thần vương hiện ra một tia ngạo khí.
– Bổn tọa thành tựu Chân Thần, từng bế quan tu hành trên một viên ám tinh, dùng trọng lực đáng sợ của ám tinh rèn luyện thân thể của mình, ta chính thức đột phá Chân Thần thì rời đi, trước khi đi ta dùng toàn bộ lực lượng mang một đoạn vật chất trong ám tinh này, nó dầy tám phân, rộng ba tắc, dài một thước, sau khi quay về ta bế quan ngàn năm, mang vật chất ám tinh này đánh tạo thành kiếm phôi, sau đó dùng kiếm phôi làm hạch tâm bỏ vào rất nhiều Kim Giác Ma Thiết đúc nóng nó, cuối cùng tạo thành một thanh trọng kiếm! Ta không có tế luyện nó, thậm chí không có khắc ma vân ở mặt ngoài thì nó vẫn là Chân Thần Linh Bảo, không có khắc bất cứ trận pháp thần thông nào, chỉ bằng vào sức nặng đáng sợ và cứng rắn của nó, nó là vũ khí tốt nhất với ta.