Tần Triêu Dương cười lớn, vỗ vai Dương Khai, ý vị sâu xa: – Người không phong lưu uổng thiếu niên, người trẻ tuổi, phải nắm chắc cơ hội!
– Dù sao nhất định không phải chuyện tốt, mặc kệ cô ta! Dương Khai bĩu môi.
Trong khi hai người nói chuyện, bên cạnh đã xuất hiện không ít độn quang, đều là những cường giả Đạo Nguyên Cảnh trong Phong Lâm Thành cảm nhận được động tĩnh, đi ra điều tra tình huống.
– A! Dương Khai, là súc sinh ngươi!
Tiếng nói chợt vang lên bên cạnh, rất là căm phẫn.
Dương Khai quay đầu,liếc thấy một khuôn mặt quen thuộc, mắt đỏ rực đang trừng mình.
Người này là phó thành chủ Phong Lâm Thành, Trang Bàn!
Bên cạnh Trang Bàn còn có một người, chính là thiếu niên anh tuấn, môi hồng răng trắng, tu vi không cao, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.
Bỗng nhiên, Dương Khai lại thấy người này hơi quen, nhưng có thể xác định là mình tuyệt đối chưa gặp qua người này.
– Dương Khai! Thanh niên bên cạnh Trang Bàn nghe được, trong mắt bắn ra tia sáng, nhìn chằm chằm vào Dương Khai, hỏi Trang Bàn: – Tiểu tử kia họ Dương?
– Bẩm thiếu cung chủ, chính là tiểu súc sinh đó! Trang Bàn cắn răng nghiến lợi trả lời.
– Súc sinh kêu ai đó. Dương Khai tràn đây khinh miệt nhìn về phía Trang Bàn, cười trào phúng.
Trang Bàn xanh mặt, nhưng không ngu đến chui đầu vào bẫy của Dương Khai, chỉ là trong mắt hắn tràn ngập oán hận vô tận.
– Tần gia chủ, thanh niên kia là ai? Dương Khai nhỏ giọng hỏi Tần Triêu Dương, hắn nhìn thanh niên này dù anh tuấn, nhưng thần sắc nham hiểm, lại đi chung với tên Trang Bàn này, khẳng định không phải thứ gì tốt.
– Phi Thánh Cung, thiếu cung chủ Ninh Viễn Thuật!
– Thiếu cung chủ? Dương Khai kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu được, xem ra là thiếu cung chủ Phi Thánh Cung chết đi,. Cung chủ lại lập ra một người nữa, Ninh Viễn Thuật là huynh đệ ruột với Ninh Viễn Thành, tự nhiên tướng mạo tương tự, khó trách mình thấy quen.
Hai người đang nói, Ninh Viễn Thuật đã ra lệnh cho Trang Bàn: – Nếu là thế, vậy không cần khách khí. Trang Bàn, bắt hắn lại cho ta, bổn thiếu phải hỏi hắn cho kỹ!
Trang Bàn nghe vậy, mặt liền khổ sở, đáng thương nhìn Ninh Viễn Thuật, lắp bắp nói: – Thiếu cung chủ, chuyện này…
– Rề rà cái gì, mau ra tay đi, chẳng lẽ ngươi dám không nghe lời của ta? Ninh Viễn Thuật nhìn hắn như thế liền nổi giận, vung tay đánh vào đầu Trang Bàn, làm hắn rụt cổ lại.
– Thuộc hạ… đánh không lại hắn. Trang Bàn tràn ngập bi phẫn nói rồi, người liền không còn khí thế như bóng xì hơi.
Ninh Viễn Thuật trừng lớn mắt nhìn hắn: – Tên kia là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ngươi cũng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, còn được đích thân phụ thân chỉ điểm 3 ngày, vì sao đánh không lại hắn?
– Lần trước ta bị đánh quá thảm, bí bảo cũng bị đánh mất hết linh tính… Trang Bàn ngập ngừng nói.
– Đúng là phế vật, ta cần ngươi để làm gì! Ninh Viễn Thuật giận dữ, đạp vào eo Trang Bàn, làm hắn hét thảm lăn sang một bên.
Ninh Viễn Thuật không thèm liếc Trang Bàn, mà căm tức trừng Dương Khai, trầm giọng quát:
– Tiểu tử lăn qua đây!
Hắn vênh mặt hất hàm, giống như mình là người hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không nghe.
Võ giả xung quanh nghe vậy, mọi người đều cả kinh biến sắc, vội vàng tránh xa Ninh Viễn Thuật.
Đa số bọn họ đều mới trở về từ Tần gia, đều thấy rõ cảnh Dương Khai nổi giận, biết rõ hắn khó chơi, bây giờ thấy Ninh Viễn Thuật lại đi vuốt mông hổ, làm sao dám ở gần hắn?
Dù là người biết chuyện, lúc này cũng có người quen truyền âm nhập mật, trịnh trọng cảnh cáo.
Thoáng cái, trong vòng 50 trượng quanh Ninh Viễn Thuật, tất cả võ giả đều chạy sạch.
Ninh Viễn Thuật không rõ, còn tưởng là mọi người bị khí thế của mình chấn nhiếp, càng thêm ngông nghênh, không ai sánh bằng.
– Tần gia chủ… Sắc mặt Dương Khai cổ quái, lớn tiếng nói: – Sao ở ngoài hoang dã này, lại nghe được tiếng chó sủa?
Tần Triêu Dương cười lớn: – Hẳn là chó hoang ở đâu chạy tới, Dương lão đệ không cần để ý là được!
Nếu là trước kia, lão là gia chủ gia tộc nhỏ, không dám đắc tội Phi Thánh Cung. Dù nói Phi Thánh Cung cũng không phải đại môn phái gì, nhưng dù sao cũng có một cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, bên trong vô số võ giả Đạo Nguyên Cảnh.
Đắc tội thế lực như vậy, ngày lành của Tần gia cũng kết thúc, người ta tùy tiện phái một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tới cũng có thể diệt cả Tần gia.
Nhưng hiện tại, lão mang ơn cảm đức Dương Khai, đừng nói vì Dương Khai đắc tội Phi Thánh Cung, ngay cả Tinh Thần Cung cũng mặc kệ.
Hai người một hát một họa, giọng lại lớn làm mọi người nghe rõ ràng, làm cho Ninh Viễn Thuật giận bốc khói, không thể nén nổi.
– Tiểu tử to gan! Ngươi có biết bổn thiếu là ai mà dám nói bậy bạ! Ninh Viễn Thuật giận quá hóa cười, âm trầm quát Dương Khai.
Dương Khai thế mới liếc hắn: – Ngươi là cái thứ gì?
Hắn rất khinh thường, lửa giận càng bùng lên, quát lớn: – Nghe kỹ, bổn thiếu là thiếu cung chủ Phi Thánh Cung – Ninh Viễn Thuật!
– Thiếu cung chủ Phi Thánh Cung? Dương Khai không khỏi mở to mắt, giật mình hô: – Ngươi là thiếu cung chủ Phi Thánh Cung?
– Đúng vậy! Ninh Viễn Thuật thấy hắn như bị dọa sợ, liền hài lòng, âm lãnh mỉm cười như rắn độc, giống như “ngươi sợ là được”.
Ngay sau đó, Dương Khai lại nghiêm mặt nói: – Ngại quá, chưa từng nghe qua!
– Ngươi… Ninh Viễn Thuật nghe thế liền biến sắc, sao không biết là Dương Khai đùa giỡn hắn, lửa giận bùng nổ, quát lớn: – Tiểu tử đáng chết!
Nói rồi, hắn vận chuyển nguyên lực, hai tay bấm ấn, lốc xoáy trào ra, sau đó người hắn lóe lên, để lại vô số tàn ảnh, xông tới trước mặt Dương Khai, một chưởng ẩn vào ngực Dương Khai.
– Đây là kết quả ngươi đắc tội ta! Cuối cùng hắn còn không quên cười lạnh.
Nhưng một chưởng này nhất định đánh hụt, Dương Khai chỉ vung tay kéo, liền đẩy tay hắn sang một bên.
Nhất thời không dừng lại được, mất đi cân bằng, Ninh Viễn Thuật suýt nữa ngã lên người Dương Khai.
Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Dương Khai cách mình ba tấc đang cười hì hì, mặt hai người sắp dán vào nhau, đối phương cười tràn đầy trào phúng châm chọc.