Diêm Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ nghề của mình vỡ vụn dưới đất, la lên thất thanh.
Đùa gì chứ, ta muốn cản, cũng không thể cản nổi a!! Tên khốn này rốt cuộc từ đâu ra, sổ sinh tử lại không hề nhắc đến!! Danh sách thần tiên trên thiên giới cũng không có ai như kẻ này mà!!
Diêm Vương thật sự rất đau lòng nhìn đống hoang tàn xung quanh.
Cẩm Lý phủi phủi tay, nhún vai nhìn đống đổ nát mình gây ra, hài lòng nói:” Giờ có thể đưa ta đến tòa án chưa?”
Không phận sự miễn vào. vậy ta có thể tự tạo vé vào cho mình nha!
Diêm Vương đáy lòng đau đớn, cuối cùng vẫn phải đưa Cẩm Lý tới kh vực tòa án.
Mỗi ngày số người chết rất nhiều, khu vực tòa án liền chia ra làm rất nhiều phòng, Cẩm Lý được Diêm Vương đưa đến trước cửa một căn phòng đóng kín:” Linh hồn của Liên Thẩm Kỳ đang ở bên trong, ngài có thể đợi sau khi nghe phán xét thì…” vào.
Này này này! Ngài có thể nghe ta nói hết rồi mới hành động được hay không. Trực tiếp phá cửa xông vào là thế nào hả.
Diêm Vương trợn trắng mắt đứng trước cửa phòng, nhìn Cẩm Lý lưu loát ôm lấy linh hồn của Liên Thẩm Kỳ.
Số linh hồn trong phòng không nhiều, chỉ có một phán quan, một luật sư, một công tố viên… bên dưới có thêm hai quỷ sĩ đứng bên cạnh linh hồn của Liên Thẩm Kỳ hiện tại đã bị Cẩm Lý đã ngã ngửa dưới sàn nhà.
” Ngươi là ai?” Phán quan thấp giọng đập búa gỗ.
Cẩm Lý lúc này làm gì còn tâm tình để ý đến người khác chứ, ôm được linh hồn của Liên Thẩm Kỳ vào trong lòng, cẩn thận giúp y chỉnh lại y phục.
Liên Thẩm Kỳ nhìn thấy Cẩm Lý, cũng rất ngạc nhiên, hai tay vươn ra tóm lấy má Cẩm Lý, khẽ gọi:” Cẩm Lý?”
Gương mặt lạnh lùng của Cẩm Lý lúc này mới nhanh chóng chuyển đổi, vừa dịu dàng vừa ôn nhu, mỉm cười nhìn Liên Thẩm Kỳ:” Ừ.”
Liên Thẩm Kỳ cũng chậm rãi cong khóe miệng:” Em tìm anh cũng thật nhanh đó.”
” Đương nhiên rồi, nhóc con nghĩ em là ai chứ?!!”
” Nghĩ em là chồng anh.”
” Haha, nhóc con.” Trả lời hay lắm, 10 điểm!
Đám quỷ hồn nhìn hai tên khốn nạn ở giữa phòng chim chuột nhau:”…”
Người đâu… à không… quỷ đâu, ném hai tên đáng ghét này ra ngoài cho ta.
Liên Thẩm Kỳ nắm chặt tay Cẩm Lý, nhẹ giọng:” Lần này thật sự có thể cầm tay em mãi mãi rồi.”
Cẩm Lý ôn nhu gật đầu:” Ừ.”
Dưới sự ám hiệu nhiệt tình của Diêm Vương, đám quỷ thức thời liền đồng ý thả Liên Thẩm Kỳ ra. Luân hồi nhiều vòng như vậy, bỏ qua một linh hồn cũng không có ảnh hưởng gì. Bọn họ sau này nhắm một mắt mở một mắt là được rồi.
Tận lực đem phiền phức giảm xuống mức thấp nhất a.
” Cẩm Lý!”
” Sao?”
” Lần này có thể sinh bảo bảo cho anh rồi!”
” Không thể!” Cẩm Lý kiên quyết đẩy người ra.
” Tại sao không thể, sinh đi mà sinh đi mà.” Liên Thẩm Kỳ kéo người lại.
” Không là không.” Cẩm Lý kiên quyết.
” Không sinh thì thôi, chúng ta tiếp tục làm.”
Cẩm Lý:”…”
Ngươi cút, buông tha cái eo của trẫm đi!!