Lý Trọng Mạnh gục gặc, anh ngẫm nghĩ: “Hay là tôi và em cùng nhau đi nhé, nếu như giữa chừng có việc gì, tôi vẫn có thể chăm lo cho em một chút.”
Tôi nhìn về phía Lý Trọng Mạnh.
Nghĩ tới đủ thứ thái độ mà Lý Hào Kiệt từng tỏ vẻ với anh: “Lý Hào Kiệt mời anh rồi à?” Tuy rằng hỏi như thế này hơi bất lịch sự.
“Mời rồi.” Lý Trọng Mạnh dường như biết được nỗi lo lắng của tôi, anh cười cười: “Nói cho cùng thì tôi cũng là chú của nó, đưa một thiệp mời trên hình thức vẫn phải có, vốn dĩ tôi không định đi, nhưng nếu em muốn đi, tôi sẽ đi cùng em.”
“Nhưng…”
“Không sao đâu, không cần lo, ngày đại hỉ của nó, nó sẽ không vung tay với tôi đâu.” Lý Trọng Mạnh dường như đoán được mọi thứ tôi đang nghĩ trong đầu.
Trên đường lái xe quay về, Lý Trọng Mạnh hỏi tôi: “Về nhà chứ? Hay là đi đâu?”
Tôi biết, nhà mà anh nhắc tới là số 1 Vĩnh An.
Tuy rằng chỗ đó đã được thu dọn ổn cả, nhưng đồ đạc của tôi vẫn ở nhà Khương Thanh. Tôi báo địa chỉ nhà Khương Thanh cho anh.
Lý Trọng Mạnh đưa tôi về nhà.
Bởi vì hôn lễ của Lý Hào Kiệt được tổ chức trên hải đảo của anh ta, muốn tham gia phải lên đảo trước hai ngày, sau hôn lễ cũng có thể ở lại đảo thêm hai ngày.
Nếu đây là hôn lễ của người khác, tôi sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý nấn ná thêm vài hôm, nhưng đây là hôn lễ của Lý Hào Kiệt.
Chỉ cần nghĩ đến vậy, trái tim tôi đã đau đến mức không thể kiềm chế được.
Khương Thanh lại phải đi công tác từ ngày 21 tháng 12, tôi quyết định sẽ chuyển nhà vào ngày 19. Lý Trọng Mạnh giúp tôi chuyển nhà.
Thế mà, tôi mới chuyển nhà chưa được mấy ngày, cũng là ngày thứ hai sau khi Khương Thanh lên máy bay, Lý Trọng Mạnh gõ cửa nhà tôi, giơ điện thoại lên và hỏi: “Cô tiếp viên hàng không trong này có phải bạn của em không?”
Tôi nhìn màn hình điện thoại trong tay người đàn ông kia, trên đó đang phát một đoạn video, là một tiếp viên hàng không đang cãi nhau với một vị khách.
Người khách kia là một phụ nữ trung tuổi.
Trong video ồn ào vọng ra âm thanh: “Tôi tốn tiền mua vé khoang hạng nhất chính là mua sự phục vụ, cô giở giọng cái gì! Chỉ hất vào mặt cô một cốc nước thôi mà, cô làm cái nghề này, kiếm khoản tiền này, phải chịu cái tội này! Tôi tưởng tiền dễ kiếm lắm chắc?”
“Tôi là tiếp viên hàng không, tôi là nhân viên phục vụ, nhưng cô hắt nước vào người tôi là vi phạm quyền lợi của tôi!”
“Quyền lợi? Nhân viên phục vụ mà đòi quyền lợi gì, cô nhìn xem cô ăn mặc thế nào, váy ngắn cũn cỡn, ngực nghiếc lồ lộ ra, vừa nhìn đã biết là thứ lẳng lơ muốn quyến rũ chồng tôi.”
“Quyến rũ chồng cô? Cô làm ơn mở to mắt nhìn xem chồng cô là cái dạng gì, tôi quyến rũ anh ta để làm gì?”
“Cô quyến rũ anh ấy đấy!”
Sau đó còn nói thêm rất nhiều thứ nữa, hai người này sắp lăn vào đánh nhau rồi.
Tôi quá quen với giọng của Khương Thanh, tuy rằng video đã làm mờ mặt của Khương Thanh, nhưng tôi cực kỳ chắc chắn, cô tiếp viên hàng không này chính là Khương Thanh.
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh và hỏi: “Anh lấy video này từ đâu ra vậy?”
“Lan truyền đầy trên mạng.” Lý Trọng Mạnh đáp: “Tôi cảm thấy giọng nói này giống người bạn kia của rm nên đến hỏi thử.”
“Là cô ấy đấy.” Tôi rất chắc chắn.
Lấy điện thoại ra, tra thử một chút, đoạn video này được đăng tải lên mạng từ mấy tiếng đồng hồ trước, đại ý chính là tiếp viên hàng không quyến rũ thương nhân giàu có.
Tôi nhìn thoáng qua bình luận bên dưới bài đăng, kiểu người nào ý kiến nào cũng có, nhưng tôi thấy khá mừng vì đa số mọi người đều đứng về phía tiếp viên hàng không.
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Khương Thanh, vừa đổ một lần chuông, cô ấy đã bắt máy rồi. Tôi vồn vã hỏi ngay: “Khương Thanh, em nhìn thấy video đó rồi, bây giờ chị đang ở đâu?”
“Chị ở công ty.”
“Ở công ty? Chuyện video kia thế nào rồi?” Vừa nghe chị ấy nhắc đến công ty, tôi đã cảm thấy chắc chắn chuyện này nghiêm trọng hơn rồi.
“Mới xảy ra hôm qua, thì có một mụ già, bản thân mụ ta ôm đống phân mà cứ làm như bảo bối báu bở lắm, tưởng người khác thèm khát.”
Giọng của Khương Thanh khi nói chuyện rất nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc này. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng: “Nhưng hai người cãi nhau như vậy, công việc của chị…”
“Công việc của chị? Làm được thì làm, không làm được nữa thì đổi nghề, chị còn lo không tìm được công việc chắc?” Khương Thanh hoàn toàn không để tâm.
“Nhưng mà…”
“Hề hề, dù sao chị cũng sắp bị đuổi rồi, em có muốn đến công ty chị tham quan tí không? Tiện thể đến xem chị cãi tay đôi với mụ già kia, mở mang tầm mắt?” Khương Thanh nói mà hoàn toàn chẳng để bụng gì.
Tôi biết người ngoài có thể vào trong chỗ chị ấy nên quả quyết nói: “Gửi địa chỉ cho em, bây giờ em qua ngay.”
Tôi không đến đó để xem chị ấy cãi cọ tay đôi với người phụ nữ kia, mà để cho chị ấy thêm chút can đảm.
Khương Thanh gửi địa chỉ tới, tôi tự gọi xe qua đó.
Lúc ấy Khương Thanh đang ở một mình trong phòng họp của công ty, chị ấy nói với tôi rằng, người phụ nữ kì cục kia đang cáo trạng ở phòng làm việc của lãnh đạo kia.
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, một người phụ nữ mặc đồng phục đứng trước cửa, dùng biểu cảm kỳ lạ nói rằng: “Khương Thanh, cấp trên nói cô có thể về trước, chuẩn bị một chút, ngày kia tiếp tục lên máy bay.”