Trì Tuyết xử lí xong tài liệu hôm nay, kiểm tra báo cáo tài chính, thì nghe tin dữ truyền đến. Nghe nói công trường đang khởi công, có một công nhân ngã bị thương, hiện giờ không thể xây dựng mới, đợi cô sang xem. Trì Tuyết càng nghĩ càng lo lắng, liên lạc Hoài Nam không được, đành phải tự mình chạy đến nơi.
Yên Vũ đi theo sát cô, che dù cho cô, nắng gắt chiều bỏng da cô, Trì Tuyết như không để ý, đi thẳng vào bên trong công trường. Thợ khởi công, thợ xây dựng đang vây quanh một người nằm trên đất, Trì Tuyết đến gần đã lên tiếng.
“Tránh ra”.
Hầu như ở đây không có con gái, toàn bộ đều là đàn ông với nhau, Trì Tuyết đến bọn họ nhìn sang cô, nhận ra cô là phó tổng mới lùi lại, chừa cho cô một con đường đi vào trung tâm.
Người đàn ông nọ bị đá đè trúng, chứng minh chất lượng thi công của nơi này không tốt lắm. Trì Tuyết tự mình kiểm tra vài lần, rõ ràng đã đạt tiêu chuẩn, sao vẫn còn gây nên tai nạn? Trì Tuyết bình tĩnh nhìn ông ta, máu thấm đẫm áo ông ta, vậy mà cô không nhướn mày chút nào.
“Yên Vũ, em đã gọi cứu thương chưa?”
Người công nhân nọ thấy cô đến, lặng lẽ mở mắt ra. Ông ta khá yếu, máu chảy khá nhiều, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
“Lys”.
Yên Vũ nhìn thấy ông ta như vậy, gật đầu. “Bác đừng lo, cháu đã gọi cứu thương rồi.”
Như ứng nghiệm lời Yên Vũ, xe cứu thương đến nơi, bác sĩ đi vào bên trong, đưa người công nhân đi.
Trì Tuyết nhìn lên trên mấy dàn giáo, kĩ thuật đơn sơ, dựng nhà cũng nguy hiểm. Nơi này địa thế hiểm trở, còn nằm sâu trong núi, nên việc đá lở cũng không phải tai nạn gì lớn. Cô an ủi những người ở đây.
“Mọi người đi nghỉ ngơi đi, hôm nay tạm ngừng thi công một ngày”.
Công nhân nghe vậy lục tục tản đi, Yên Vũ đưa nước sang. “Chị uống đi, em đã liên hệ với bên công an, họ bảo chiều nay sẽ đến đây”.
Trì Tuyết không nói gì, đi sâu vào bên trong con đường mòn trải đá. Yên Vũ định đi theo, đã thấy một người đàn ông vội vàng chạy vào.
Yên Vũ còn tưởng mình đang nằm mơ, sao tổng giám đốc tập đoàn Eudora lại ở đây? Cô chưa kịp kinh hãi, Kỷ Nhiên đã chạy thẳng vào bên trong, Trì Tuyết luôn nói mình không có quan hệ gì với anh, Yên Vũ cũng tạm tin là vậy, nhưng hay tin công trình của cô có chuyện, Kỷ Nhiên thân là đối thủ lại chạy tới thẳng đây, quan hệ trong đó, nếu nói là người dưng nước lã đánh chết cô cũng không tin.
Yên Vũ tự động đi chậm lại, nén lại cảm xúc tò mò rời khỏi đó, trước khi đi cô còn thấy Kỷ Nhiên giữ chặt tay Trì Tuyết, hai người nói gì đó cô không nghe rõ. Yên Vũ nhướn mày, rối rắm gần chết, không biết là nên đứng lại hay rời đi, cuối cùng lí trí mách bảo cô chuyện của Kỷ Nhiên ít nghe ngóng thì vẫn hơn, vậy là ra ngoài xe chờ trước.
Trì Tuyết đi được một đoạn xa, cô muốn kiểm tra cấu trúc đã ở đây. Đi vào bên trong, thì có người giữ chặt tay cô. Trì Tuyết còn tưởng là Yên Vũ, quay đầu đã thấy Kỷ Nhiên đến từ khi nào. Trì Tuyết hơi bất ngờ, rồi quay lại cảm xúc yên lặng như chết.
Hôm ấy cô đã nói rõ với anh, cho dù chuyện của mẹ đã giải quyết xong, thì anh và cô cũng không thể nào như cũ nữa. Trì Tuyết cứ nghĩ Kỷ Nhiên sẽ không làm phiền mình trong một thời gian rất dài, vậy mà hôm nay đã thấy anh ở đây. Thật kì lạ.
Kỷ Nhiên nghe tin công trình xảy ra chuyện, không nói lời nào đến đây. Anh nghe tiếng được tiếng mất, cứ tưởng Trì Tuyết đã xảy ra chuyện gì. Vừa đến đã kéo Trì Tuyết nhìn quanh, kiểm tra từng ngóc ngách, đến khi anh dần cởi áo khoác vest ngoài của cô ra, Trì Tuyết mới định thần. Cô nghiêm túc nhìn anh, “Anh làm gì vậy?”
Kỷ Nhiên kiểm tra xong, không có lấy một vết thương dù là nhỏ nhất, tâm tình mới thoải mái hơn. Đã thấy ánh mắt cô có vẻ không vui, Kỷ Nhiên không nói tiếng nào, vội rút tay về.
Trong một thoáng, Trì Tuyết thấy anh lộ rõ sự cô đơn.