Chu Thiến đột nhiên nhíu mày, có chút khó xử nói:
– Triệu tiên sinh, chút nữa lên sân khấu anh còn phải bướcđi, xoay người để cho mọi người nhìn thấy đằng trước, đằng sau của anhnữa đó
Cô nói những lời này ra mà đầy khó xử. Vẻ mặt áy náy nhìn anh, quảnhiên thấy anh khó chịu nhíu mày. Cũng khó trách, con người kiêu ngạonhư anh phải làm thế là quá khó xử. Chu Thiến không muốn vậy, tuy rằngcô rất coi trọng cuộc thi này nhưng sẽ không ép anh làm chuyện mà anhkhông muốn. Cô đang định nói mình sẽ nghĩ cách khác thì Triệu Hi Thànhlại khẽ nói:
– Không sao, tôi biết nên làm thế nào!
Sau đó vẻ mặt, giọng nói cũng trở nên thoải mái:
– Nói thật, ai cũng bảo tôi có dáng như người mẫu, lần này thử làm người mẫu xem sao!
Sự hài hước đột ngột này của anh khiến Chu Thiến bật cười, không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn nhiều
– Triệu tiên sinh, còn phải sửa sang lại tóc và mặt mũi một chút!
Triệu Hi Thành dưới sự chỉ thị của cô mà ngồi xuống trước bàn trangđiểm. Chu Thiến trang điểm cho anh trông thanh nhã hơn. Ngũ quan củaTriệu Hi Thành vốn tuấn mỹ là điều không cần nói, làn da cũng rất nhắnmịm, chỉ có đáy mắt là có quầng thâm. Chu Thiến vừa trang điểm vừa nói:
– Triệu tiên sinh, công việc bận rộn nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt!
– Công việc của tôi cũng không bận?
– Vậy là ngủ không ngon sao?
Chu Thiến quan tâm hỏi:
– Tôi thấy mắt anh bị quầng thâm khá nhiều đó
Triệu Hi Thành nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt của anh khiến tim cô đập lệch đi vài nhịp.
– Tôi không ngủ được
Giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại có một sức mạnh kì lạ.
Chu Thiến kinh ngạc nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi mà như quên đi mọi thứ. Mãi đến khi bên ngoài có tiếng người gõ cửa và khẽ giục:
– Chu Thiến, các thí sinh đã bắt đầu lên sân khấu rồi, cô nhanh lên nhé!
Lúc này Chu Thiến mới tỉnh táo lại, hai má ửng hồng. Cô cúi đầu thầmtự trách mình, chẳng phải đã quyết định buông tay sao? Cô phải kiêncường một chút, không thể yếu đuối như vậy được. Rốt cuộc là anh có ýgì? Rõ ràng chính miệng nói mình không xứng nhưng cử chỉ, lời nói luônrất mập mờ. Anh nghĩ thế nào đây? Lúc này, Chu Thiến cảm thấy Triệu HiThành là người không thể nắm bắt được.
– Triệu tiên sinh, tóc cần sửa một chút, chúng ta phải nhanh lên mới được.
Chu Thiến chuyển qua phía sau anh, dùng lược chải tóc cho Triệu HiThành. Tóc anh vừa đen vừa dày, dưới ánh mặt trời mà ánh lên. Chu Thiếncẩn thận tạo hình tóc cho anh, vẻ mặt rất chăm chú, đôi lúc cũng sẽ nhìn anh qua gương để xem hiệu quả nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô luôn rất trong sáng.
Nhưng chính vẻ chăm chú này của cô lại khiến anh say mê. Anh si ngốcnhìn cô qua gường nhưng ánh mắt của cô lại chẳng hề tiếp xúc với ánh mắt của anh khiến cho anh có cảm giác mất mát trong lòng
Anh cũng không muốn tiếp cận cô, anh cũng biết hẳn nên cách xa côcàng xa càng tốt nhưng lí trí lại không quản được trái tim. Anh chỉ muốn cô, dùng đủ mọi cách để tiếp cận cô nhưng đến khi ở bên cô thì lại nhưbị điều gì trói buộc mà không thể mở lòng ra được. Không ai hiểu mà cũng chẳng ai có thể giúp anh. Anh chỉ có thể yên lặng chấp nhận sự dày vòđó nhưng vẫn không thể bỏ qua mỗi cơ hội tiếp xúc với cô.
Tạo hình xong, Chu Thiến kiểm tra lại hiệu quả một lần rồi mỉm cười hài lòng
– Triệu tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?
Triệu Hi Thành nhìn mình qua gương, không thể không nói Chu Thiến rất khéo. Bình thường tuy anh luôn mặc thiết kế hàng đầu thế giới nhưngchưa từng có cảm giác như tỏa sáng thế này.
– Không sai! Triệu Hi Thành gật đầu mỉm cười.
Chu Thiến đi đến trước mặt anh, khẩn thiết mà nói:
– Triệu tiên sinh, mọi chuyện nhờ cả vào anh.
Triệu Hi Thành nhìn cô, mắt sáng bừng:
– Cô yên tâm, chuyện Triệu Hi Thành tôi đã nhận lời thì tôi sẽ làm được.
