Các đội ngũ đều có việc bận, vừa lúc tới giờ ăn trưa, hàng hóa về sau vẫn có thể đến xem, nên mọi người chậm rãi tản ra.
Thố Khâu ỷ vào việc mình đã làm quen với người ta, muốn chen vào bên trong, nhưng bị Thố Hống tóm cổ.
“Đừng chạy qua gây phiền toái cho người ta nữa! Không thấy bọn Mặc đại đang bận hả? Đi mau! Làm tốt việc rồi lại qua đây.” Thố Hống đá vào mông thằng em mình một cái, kiên quyết đá người về lại quầy hàng của Thổ Nhai.
Nghiêm Mặc đi ra cửa, cười với Thố Hống: “Không sao, cậu ta muốn qua chơi thì cứ để cậu ta qua chơi.”
Thố Hống lắc đầu: “Không được, thằng nhãi ranh này không giúp được việc gì mà chỉ biết quấy rầy người khác thôi. Các cậu cứ làm chuyện của mình đi, có việc gì thì tìm tôi. Chút nữa Thải Vũ đưa nô lệ tới, các cậu đừng khách sáo với hắn, cứ thoải mái dùng là được.”
“Cảm ơn.” Đây là những lời mà Nghiêm Mặc muốn nghe.
Thố Hống phất phất tay, anh ở lại chính là để nói với Nghiêm Mặc những lời này.
Nghiêm Mặc quay đầu vào phòng vẫy tay: “Cửu Phong, giúp tao chuyển hàng nào.”
Cửu Phong đang bay quanh phòng đuổi theo ăn hiếp Phi Thứ với Hồng Sí liền chuyển hướng, nhào thẳng lên đầu Nghiêm Mặc: “Kiệt! Hàng? Là cái gì vậy?”
“Mày quên rồi hả? Trước khi chúng ta tới đây, tao có giấu hai cái bao lớn trên sườn núi, mày có thể mang nó tới đây giúp tao không? Nó rất quan trọng đối với tao, cũng chỉ có mày mới có thể bay lên nơi cao và nhanh như vậy để mang đồ đến cho tao, giúp tao được không?” Nghiêm Mặc nâng đầu, nói lời ôn tồn năn nỉ ngài chim đang ngồi trên đầu mình.
Hồng Sí với Phi Thứ bay lại gần Nghiêm Mặc, nhưng không dám đậu trên vai Nghiêm Mặc, chỉ có thể tủi thân chui vào cái túi da thú nhỏ mà Nghiêm Mặc đeo trên eo.
Nghiêm Mặc cũng hết cách, Cửu Phong đột nhiên có thể thu nhỏ, thế là mọi động vật có cánh hay theo bên cạnh hắn liền xúi quẩy, ong vệ có thù oán với Cửu Phong phải đứng mũi chịu sào, làm hắn lần này ra ngoài mang theo Hồng Sí và Phi Thứ còn phải chuẩn bị một cái túi da riêng để chúng nó ở nữa.
“Kiệt! Việc nhỏ, chờ ta trở lại!” Vừa nghe Mặc của nó muốn nó giúp đỡ, lại còn là việc chỉ có nó mới làm được, tâm tình Cửu Phong bệ hạ liền sung sướng, không nói hai lời, đập cánh bay lên không trung.
“Đây là nguyên nhân cậu để lại hai cái túi lớn ở vách núi? Giả bộ vận chuyển hàng hóa?” Nguyên Chiến cũng không vừa mắt Cửu Phong, con chim ngu này lúc to thì khiến hắn muốn rút lông nó, còn sau khi có thể tự do biến lớn thu nhỏ, hắn chỉ muốn bắt nó nướng ăn luôn.
“Ừ. Anh xem, chẳng phải bây giờ cần dùng tới rồi đó sao.” Nghiêm Mặc cũng phải tự khen mình vì cái tính phòng ngừa chu đáo này. Nếu không cần dùng đến, bọn họ vẫn có thể lụm lại hai cái bao đó trên đường trở về.
Thải Vũ đưa sáu nô lệ tới, Đại Hà đi qua sắp xếp cho bọn họ làm việc, những người đó đã quen làm mấy công việc vặt vãnh nên không cần Đại Hà dặn dò nhiều, tự phân công nhau làm việc.
Dùng đá vụn xây một cái lò sưởi ở giữa quán, Đại Hà không để Nguyên Chiến ra tay, mà đi ra ngoài nhặt mấy cục đá, tạm thời làm ra vài dụng cụ bằng đá. Anh sử dụng năng lực không thành thạo như Nguyên Chiến, không tự tạo ra một cục đá được, nhưng dùng một cục đá đã có sẵn làm ra mấy bộ dụng cụ thì vẫn có thể.
Một nô lệ cẩn thận đi đến cạnh Đại Hà, nói: “Đại nhân, nếu các anh không mang theo đồ ăn, có thể ra ngoài chợ xem thử, chỉ cần đổi một chút đồ vật là sẽ trao đổi được thịt sống.”
“Có người chuyên bán dã thú và thức ăn à?” Nghiêm Mặc cất giọng hỏi.
“Vâng.”
“Đi, đi xem đi.” Nếu không có mấy tên nô lệ này, thì Nghiêm Mặc đã trực tiếp lấy thức ăn chín từ túi không gian ra chia cho mọi người, nhưng hiện giờ có người ngoài, hắn không thể lấy ra.
Đám người Đại Hà cũng hiểu nên giúp tư tế đại nhân che giấu. Tuy bọn họ đã quen nhìn tư tế đại nhân lấy đủ thứ đồ từ cái túi nhỏ kia ra, nhưng vẫn hiểu rõ bản lĩnh này thần kỳ tới cỡ nào, ở bên ngoài bọn họ hận không thể giấu cậu tư tế thần kỳ không gì không làm được của mình đi, hận không cho người khác nhìn thấy, cũng không thể để người khác biết tư tế của mình tốt thế nào, nếu không phải lần này có thủ lĩnh đi theo, bọn họ còn ước gì tư tế đại nhân đừng bao giờ rời khỏi Cửu Nguyên.
Lần trước Nghiêm Mặc tức giận nói sẽ rời khỏi Cửu Nguyên, làm bọn họ hoảng sợ một phen. Đến bây giờ, đám người Liệp với Điêu còn hay bị mọi người khinh bỉ.
Có tên nô lệ kia dẫn đường, Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc mang theo Đinh Ninh và Đinh Phi ra ngoài, Đại Hà thì ở lại giữ nhà.
Vì phiên chợ vẫn chưa chính thức bắt đầu, nên người ra ngoài xem hàng hóa không nhiều lắm, đội ngũ của các bộ lạc đều đang bận rộn sửa sang lại quầy hàng của mình.
Trước mắt, chỗ náo nhiệt nhất chính là nơi bán dã thú mà nô lệ kia nói.
Nghiêm Mặc may mắn thấy được một khu triển lãm các động vật cổ hoang dã loại nhỏ.
Ngoại trừ thỏ, dê, lợn rừng thì các loại thú ăn thịt càng về sau ngoại hình càng quái lạ, còn có một ít thú đầu lừa, thú lông dài, quái thú một sừng, vân vân, đủ thứ giống loài mà Nghiêm Mặc không biết tên.
Nếu là trước đây, hắn mà thấy mấy giống loài viễn cổ đó nói không chừng đã nhào lên rồi, có thể đổi được bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu, nhưng bây giờ, hắn thấy lũ dã thú đó, hơi ngạc nhiên một chút, trong đầu chỉ nghĩ: Lông dài nhìn không tồi, rất bóng, cắt đi không biết có dệt làm len được hay không, nếu có thể, loại thú lông dài này nên nuôi nhiều hơn.
Con quái thú một sừng này da dày ghê, nếu ngâm thuốc và xử lý thích đáng, nói không chừng có thể tạo ra áo giáp da với lực phòng ngự cao, cái sừng của nó nhọn ghê, lấy đi chế cốt khí cũng được đó.
Thú đầu lừa nhìn khá hiền, nếu huấn luyện được thì chắc có thể dùng làm thú chở hàng, nếu không được thì có thể giết thịt.
Con lợn rừng này to quá, có mùi khai, không bằng con nhỏ nhỏ bên cạnh, thịt nó ăn ngon hơn.
Đổi hai con dê đi, bốn người bọn hắn đều có sức ăn lớn, hai con dê hẳn là đủ ăn trong một ngày đi?
Thấy Nghiêm Mặc thò tay vào túi không gian, muốn lấy đồ ra trao đổi, Nguyên Chiến liền túm lấy tay hắn, dán sát vào người hắn hỏi: “Cậu tính lấy gì ra đổi?”
“Muối đỏ?” Chỉ có thứ này là tiện, còn được các bộ lạc hoan nghênh.
Nguyên Chiến cạn lời, liếc nhìn hắn: “Cậu quên chúng ta vừa mới trao đổi rất nhiều muối đỏ cho Ma Nhĩ Càn à?”
“Ý của anh là, Ma Nhĩ Càn không muốn chúng ta trao đổi muối đỏ cho các bộ lạc khác?” Nghiêm Mặc không quá ngu dốt trong các vấn đề chính trị, chỉ là lười nghĩ theo phương diện này.
Nguyên Chiến cũng không am hiểu chính trị, hắn chỉ biết: “Nếu là tôi, tôi cũng không muốn một bộ lạc cường đại lợi dụng muối để thò tay vào trong lãnh địa của mình, cho dù tôi bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh được lãnh địa đó.”
“Ma Nhĩ Càn muốn ngồi ở vị trí cao nhất, thì muối đối với bọn họ rất quan trọng.”
“Không sai. Nếu chúng ta còn muốn tiếp tục giao dịch với Ma Nhĩ Càn, thì chúng ta lấy cái gì đổi cũng được, nhưng không thể lấy muối đỏ ra.”
“Lén lút cũng không được?”
Nguyên Chiến nhếch miệng: “Lén lút thì được, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy thì không, hơn nữa, đây là quầy hàng của Ma Nhĩ Càn.”
Nghiêm Mặc nhíu mày, không lấy muối ra, vậy hắn phải dùng cái gì để trao đổi? Mấy thứ khác đều khá lớn, rất bất tiện, hắn căn bản không thể lấy nó ra từ một cái túi nhỏ giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
Hay là dùng thuốc mỡ, thuốc bột, thuốc viên, thảo dược để trao đổi?
Hay dùng con cúi rơm, kim xương, kim gỗ, chỉ gai, sợi bông?
Còn có cốt khí, bây giờ hắn không làm ra được thứ gì có công năng phức tạp, nhưng một ít cốt khí nho nhỏ như chủy thủ, giáo, đao, vòng có tác dụng bảo hộ, và những thứ làm từ xương dùng để chứa thuốc, vân vân, hắn có thể lấy ra một ít.
Nếu không phải vì sợ người nơi này không biết xem hàng, hắn còn mang cả ngọc trai mà tộc Người Cá cho hắn.
Nói đến ngọc trai thì phải nói đến những thứ ngoài lề, tộc Người Cá không xem ngọc trai là vật phẩm đặc biệt gì, bọn họ không nghĩ tới việc tìm ngọc trai, lâu lâu phát hiện ra trong con trai cũng chỉ xem nó như mấy viên đá xinh đẹp mà cầm chơi một chút rồi vứt.
May là Nghiêm Mặc có lần nhìn thấy người cá với người Cửu Nguyên trao đổi xương cốt và đồ trang sức, mới liên tưởng đến ngọc trai, liền nhớ tới việc ngọc trai cũng có giá trị làm thuốc, liền hỏi người cá có thứ đó không.
Sau đó nhờ người cá tìm cho hắn một đống.
“Anh cảm thấy dùng cái này trao đổi với bọn họ thế nào?” Nghiêm Mặc nghĩ tới nghĩ lui, lấy từ túi không gian ra một thanh cốt chủy.
Nguyên Chiến cầm lên ngắm nghía một lát, phát hiện thứ này bén và cứng hơn chủy thủ bằng đá của mình nhiều, liền có chút không muốn.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói: “Căn nhà mà các cậu xây trông tốt lắm, có thể giúp chúng tôi xây một căn không? Tôi có thể trao đổi với các cậu.”
Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc đồng thời quay đầu, liền thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú với nửa người dưới là rắn, nửa người trên là người đang nhìn mình.