Lưu Dụ lầm bầm: “Thật là cổ quái.”
Lúc này người kia vượt tường vào nhà, Yến Phi chỉ chỉ lên cao. Hai người rời khỏi tàng cây, trèo lên mái nhà nằm phục xuống chỗ cũ.
Yến Phi nhắm mắt, toàn lực thi triển “nhật nguyệt lệ thiên đại pháp” mà chàng mới sửa đổi. Những lời đối thoại của hai người trong phòng lập tức truyền vào tai không sót một lời, cho dù đối phương cố ý hạ thấp giọng xuống nhưng cũng không thoát khỏi linh nhĩ có khả năng thông thiên của chàng.
Lưu Dụ không dám quấy nhiễu chàng, lại hận không thể mượn đôi linh nhĩ đó sử dụng để cởi bỏ mối nghi ngờ trong lòng mình.
Yến Phi quay sang gã nói: “Là Từ Đạo Phúc và Cô Thiên Thu, thật là ông trời có mắt.”
Đoạn chàng lại nhắm mắt nghe ngóng.
Lưu Dụ trong lòng như sóng trào, gã đã hiểu mọi chuyện. Căn phòng dành cho thường dân này là sào huyệt của Tiêu Dao giáo ở Kiến Khang nên giáo đồ Tiêu Dao giáo là Cô Thiên Thu mới lợi dụng làm nơi bí mật gặp gỡ Từ Đạo Phúc. Có thể nào Cô Thiên Thu không biết Nhậm Thanh Thị vừa mới rời khỏi đây không?
Từ Đạo Phúc là môn nhân đắc ý của Tôn Ân, tự nhiên là tử địch của Nhậm Thanh Thị. Cô Thiên Thu câu kết với Từ Đạo Phúc như thế, cũng trở thành địch nhân của Nhậm Thanh Thị.
Theo đạo lý mà nói, Cô Thiên Thu hiện tại phải vô cùng bận rộn vì an bài cho việc trao đổi người mà bôn ba lao lực. Hơn nữa, hắn còn phải chuẩn bị đầy đủ lương thực cho hơn năm trăm người dùng trong ba tháng, không thể phân thân.
Nhưng hắn lại đến đây để bí mật gặp gỡ với Từ Đạo Phúc, tất phải là việc vô cùng khẩn cấp cần gặp ngay Từ Đạo Phúc để thương lượng. Việc này có quan hệ đến việc trao đổi tù binh sáng mai nên Yến Phi mới nói “ông trời có mắt” là vì thế.
Yến Phi vẫn ngưng thần nghe ngóng.
Câu đầu tiên, Từ Đạo Phúc chất vấn đối phương tại sao lại thắp Thiên Sư đăng gọi hắn lập tức đến gặp. Cô Thiên Thu liền đáp “cơ hội đến rồi”, đoạn trầm ngâm không nói.
Từ Đạo Phúc hạ thấp thanh âm đến mức khó nghe: “Chỗ này tựa hồ có người vừa đến. Lần trước khi ta tới, cửa sổ kia vẫn đóng.”
Cô Thiên Thu nói: “Đó là Nhậm Thanh Thị, nhưng nhị soái cứ yên tâm, nàng ta đã theo thuyền của Hác Trường Hanh đi xa rồi. Trừ diệt được nàng ta và Mạn Diệu thì không một ai có thể biết địa phương này nữa.”
Từ Đạo Phúc giọng lạnh lùng: “Nhậm Thanh Thị”
Rồi gã bật cười nói tiếp: “Nhưng bọn ta phải cảm kích nàng ta mới đúng. Nếu không có nàng ta giúp đỡ, làm sao trừ được con trùng hồ đồ vô đức vô năng Tư Mã Diệu. Rốt cuộc là việc khẩn cấp gì?”
Chỉ cần theo cách xưng hô của Cô Thiên Thu gọi Từ Đạo Phúc là nhị soái, là đủ biết Cô Thiên Thu là người của Thiên Sư Đạo. Hơn nữa có thể hắn là nằm vùng của Thiên Sư Đạo trong Tiêu Dao giáo, con người Tôn Ân thật quá lợi hại.
Cô Thiên Thu nói: “Tối nay Tư Mã Nguyên Hiển suất lĩnh thuỷ sư vây đánh Hác Trường Hanh, tuy hắn mượn tay kiếm của Sở Vô Hạ giết chết Mạn Diệu, nhưng lại bị Yến Phi thừa lúc hỗn loạn bắt sống. Yến Phi dùng nhi tử bảo bối này của Tư Mã Đạo Tử để trao đổi với những Hoang nhân bị cầm tù và chiến thuyền, lương thực.”
Từ Đạo Phúc tinh thần đại chấn động, do đó thanh âm gia tăng, thất thanh hỏi: “Có việc này ư?”
Cô Thiên Thu trầm giọng nói: “Đó là cơ hội Thái Thượng lão tổ ân tứ cho bọn ta. Không những có thể làm Kiến Khang đại loạn, mà có thể đưa Yến Phi vào tử địa.”
Yến Phi chấn động, ngầm khen may mắn làm sao ma xui quỷ khiến cho chàng nghe được đối thoại bí mật của hai tên này. Nếu không sẽ gặp kết cục bi thảm, lại hại chết tất cả bọn Hoang nhân nữa.
Từ Đạo Phúc nói: “Ta không hiểu?”
Cô Thiên Thu nói: “Tuyệt diệu nhất là Yến Phi muốn mượn người đàm phán với Tư Mã Đạo Tử tấu xảo lại gặp đúng ta, bị ta dùng lời nói bảo chứng làm hắn tin tưởng hoàn toàn không nghi ngờ ta. Mọi điều kiện đã đàm phán xong, sau khi trao đổi tù binh, ta sẽ lưu lại trong tay Yến Phi làm con tin để đảm bảo giao dịch thành thực.”
Từ Đạo Phúc hỏi: “Tư Mã Đạo Tử phản ứng thế nào?”
Cô Thiên Thu cười lạnh: “Đó là lựa chọn của lão, lại còn khen ta có lòng trung với chủ. Con mẹ nó! Cái chết của Tư Mã Diệu đã làm lão chân tay rối loạn, các đại thần trong triều ai cũng nghi ngờ lão hại chết huynh trưởng, chỉ là không dám nói ra mà thôi! Yến Phi quả là cao minh phi thường, đánh trúng chỗ yếu hại làm lão không thể không khuất phục, đến lúc này bọn ta vẫn không hiểu tại sao Yến Phi lại làm được chuyện đó. Cũng giống như không một ai hiểu rõ làm sao hắn lại có bản lĩnh chém chết Trúc Pháp Khánh.”
Từ Đạo Phúc giận nói: “Điều đó ó thể hiện cho Trúc Pháp Khánh hữu danh vô thực, Yến Phi thì có gì mà ghê gớm? Chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay Thiên Sư mà thôi.”
Trong lòng Yến Phi nghĩ ngươi càng khinh thị ta càng tốt, tối nay ta sẽ cho ngươi không còn chỗ mà chạy.
Từ Đạo Phúc tiếp tục hỏi: “Thiên Thu có diệu kế gì?”
Cô Thiên Thu cười âm hiểm hỏi lại: “Nếu như trong khi trao đổi tù binh, ta lén giết chết Tư Mã Nguyên Hiển thì nhị soái nói xem sẽ phát sinh sự tình gì?”
Yến Phi cảm thấy sống lưng lạnh buốt, kế đó đúng là vô cùng ngoan độc. Giữa lúc quân lính hai bên không đề phòng, Cô Thiên Thu khẳng định có thể đắc thủ. Tình hình tiếp theo thật không dám tưởng tượng.
Tư Mã Đạo Tử đau đớn vì mất ái tử chắc chắn sẽ tức giận phát điên, sẽ hạ lệnh đại khai sát giới giết hết Hoang nhân để tiết hận.
Yến Phi lại không có lựa chọn chỉ còn cách liều chết cứu người, rơi vào thế cục chiến đến chết, thảm đạm thu trường.
Từ Đạo Phúc vui mừng hỏi: “Kế đó tuyệt diệu. Ngươi cần bọn ta phối hợp thế nào?”
Cô Thiên Thu nói: “Giao dịch tiến hành trên mặt sông, sau khi ta giết người lập tức nhảy xuống nước. Nhị soái chỉ cần chuẩn bị cho ta một chiếc khoái thuyền ở bờ nam tiếp ứng là thành công rồi.”
Đoạn hắn lại nói thời gian và địa điểm cũng như cách thức giao dịch.
Từ Đạo Phúc hỏi: “Thiên Thu an trí các thê thiếp ở Kiến Khang thế nào?”
Cô Thiên Thu nói: “Việc này xin nhị soái giúp cho, cần nhất là bảo đảm cho hai nhi tử của ta. Ngoài ra thì tuỳ nhị soái xem tình hình rồi quyết định.”
Yến Phi thầm mắng. Một người ti bỉ ngoan độc như hắn thật làm người ta tức giận.
Từ Đạo Phúc nói tiếp: “Những việc nhỏ này cứ để ta lo. Thiên Thu lần này lập được đại công, ta sẽ báo cáo hết sự thật với Thiên Sư và thỉnh lão nhân gia thu ngươi làm truyền nhân.”
Cô Thiên Thu vui mừng: “Đa tạ nhị soái giúp đỡ.”
Từ Đạo Phúc tâng lời: “Ngươi đáng được hưởng mà, Thiên Sư đã từng nói chỉ dưới hai tình huống như sau mới có thể tiến công Kiến Khang. Một là, Kiến Khang đại loạn, không đánh cũng vỡ. Hai là, Bắc Phủ binh bị kiềm chế không cựa quậy được. Nếu không Kiến Khang với thành trì vững chắc, lại có các thành trấn bốn bên duy trì. Nếu đánh mãi không được, để Bắc Phủ binh phái đại quân đến cứu viện thì khẳng định được không bằng mất.”
Đoạn gã lại hỏi: “Tư Mã Đạo Tử có tự thân chủ trì giao dịch không?”
Cô Thiên Thu đáp lại: “Cái đó đương nhiên. Quan hệ tới sinh tử của nhi tử, lão tuyệt sẽ không giao cho người khác. Hà! Lão nghĩ ta sẽ là con chó săn vì lão chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi, chỉ có Thiên Sư đạo mới là thiên địa chính giáo, chỉ có người của bọn ta mới có tư cách làm chủ phương nam, bọn ta phải lấy lại những gì đã mất.”
Từ Đạo Phúc nói: “Ngày nào Tư Mã Đạo Tử chưa chết, Kiến Khang vẫn chưa chân chính đại loạn. Để lúc đó ta sẽ tự thân suất lãnh một đội hảo thủ tinh nhuệ, lợi dụng cơ hội giết chết Tư Mã Đạo Tử. Như thế ngày mai chúng ta sẽ tiện bẩm cáo với Thiên Sư.”
Cô Thiên Thu bảo: “Bây giờ ta lập tức phải trở về, nhất thiết trông cậy vào Nhị Soái duy trì.”
Từ Đạo Phúc dặn dò: “Cẩn thận đó”
Nói xong đi mất.
Lưu Dụ nhìn theo hai đạo nhân ảnh theo nhau rời khỏi, nói: “Võ công Cô Thiên Thu cũng tương đương không kém.”
Yến Phi nói: “Không chỉ võ công không tầm thường, tối lợi hại là bộ não của hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn gặp ta mà có thể nghĩ ra độc kế có thể điên đảo Kiến Khang, gã này phải sớm trừ diệt.”
Lưu Dụ ngơ ngác hỏi: “Hắn nghĩ ra được độc kế gì?”
Yến Phi thuật lại những điểm chính trong câu chuyện của Từ Đạo Phúc và Cô Thiên Thu rồi bảo: “Nếu như lão thiên gia không có mắt, bọn ta khẳng định sống không qua được ngày mai.”
Lưu Dụ hít một hơi khí lạnh, đồng ý: “Giết được Từ Đạo Phúc hay không không quan trọng, nhưng tên đó đích xác không thể dung tha hắn tiếp tục hại người.”
Yến Phi trầm ngâm: “Vấn đề là làm sao ngăn cản hắn không xuất thủ giết Tư Mã Nguyên Hiển. Nếu như bọn ta chế ngự hắn vào lúc hắn chuẩn bị xuất thủ, nhiều khả năng sẽ làm bên Tư Mã Đạo Tử hiểu nhầm.”
Lưu Dụ hiểu rõ ý tứ Yến Phi, dưới tình hình đó hai bên đều căng thẳng như dây đàn. Bất kỳ hành động gì khác lạ sẽ làm tình hình khẩn trương, đột biến như lửa đổ dầu thêm, một khi tai biến xảy ra, tình hình sẽ phát triển theo chiều hướng khác không thể thu thập được nữa. Chắc chắn Cô Thiên Thu sẽ có những cao thủ xuất sắc nhất của Tư Mã Đạo Tử đi theo để tiếp nhận Tư Mã Nguyên Hiển. Nếu như bọn gã xuất thủ đối phó Cô Thiên Thu, rất khó dự đoán phản ứng của các cao thủ tuỳ hành này.
Giao dịch được tiến hành trên hai chiếc khoái đĩnh. Dù cao minh như Yến Phi, Đồ Phụng Tam và Lưu Dụ cũng không thể nắm chắc sẽ nhanh chóng khống chế được cục diện. Hơn nữa còn có Từ Đạo Phúc và cao thủ Thiên Sư Đạo như hổ phục rình mồi bên cạnh.
Với tài trí của Từ Đạo Phúc, nếu hắn thấy tình hình không hay sẽ hạ lệnh cho thủ hạ tấn công bên Tư Mã Đạo Tử, lập tức gây ra đại loạn.
Lưu Dụ hỏi: “Bọn ta liệu có thể làm Cô Thiên Thu không có cơ hội tiếp xúc Tư Mã Nguyên Hiển không?”
Yến Phi lắc đầu: “Cách thức trao đổi người đã thương lượng xong. Nếu bọn ta đột ngột thay đổi chỉ làm Tư Mã Đạo Tử nghi ngờ, bất lợi cho bọn ta, Từ Đạo Phúc có thể dễ dàng phá vỡ giao dịch.”
Lưu Dụ than: “Biện pháp duy nhất là bí mật gặp Tư Mã Đạo Tử, nhưng việc này không thể làm được. Nếu bọn ta hẹn gặp Tư Mã Đạo Tử, hắn tất sẽ gặp Cô Thiên Thu thương lượng.”
Yến Phi nói: “Chỉ cần Tư Mã Đạo Tử không ở trong cung nội được phòng thủ sâm nghiêm là ta có biện pháp.”
Lưu Dụ đau đầu hỏi: “Chỉ hận bọn ta căn bản không biết Tư Mã Đạo Tử ở chỗ nào?”
Yến Phi nói: “Bọn ta trước tiên rời khỏi đây rồi mới nói.”
Lưu Dụ có cảm giác chàng đã nghĩ ra biện pháp đối phó liền vui vẻ đi theo.