Lê Hi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là mảnh ruộng lúa mạch, trên ruộng chỉ có vài con tang thi đang du đãng, sau khi người ở trong xe nhìn thấy liền thấp giọng mắng một câu: “Sao nơi nào cũng đều có tang thi hết vậy, thật con mẹ nó đen đủi mà.”
Lê Hi không đáp, trong đầu đều là hình ảnh vừa mới nhìn thấy.
Thiếu nữ mờ mịt đứng ở ven đường, nhìn hắn từ từ lướt qua.
Hắn nhận ra cô.
Là Lê Âm.
Hắn cũng không biết tại sao cô lại đứng ở ven đường một mình, thế nhưng trong đầu lại tràn đầy hình ảnh sau khi hắn sợ hãi trở về nhà, bọn họ đã rời đi cả, đến một phong thư cũng không để lại.
Lê Hi rũ mắt, mái tóc mềm mại che khuất đi đôi mắt của hắn.
Trên mặt hắn trừ bỏ mê mang còn mang theo chút giãy giụa.
Sống lại một lần, hắn chỉ muốn báo thù, nếu như mang theo cô, tuyệt đối sẽ trở thành gánh nặng. Không chỉ là gánh nặng mà còn có thể sẽ mang tới nguy hiểm không đáng có cho cô.
Nhưng mà…
Lê Hi mím môi, nói với người lái xe: “Phía trước có một trạm đổ xăng, chúng ta tới đó nghỉ ngơi.”
Đối với yêu cầu của hắn, người lái xe bày tỏ nghi hoặc: “Tại sao?”
Lê Hi hé miệng, chỉ lạnh lùng ném xuống hai chữ: “An toàn.”
Ngay cả câu giải thích cụ thể cũng không có, thế nhưng cũng không có ai hỏi lại.
Bọn họ biết rõ năng lực của Lê Hi, lúc hắn vừa mới gia nhập đội ngũ đã từng nói qua một số chuyện, nhưng trong bọn họ lại không có ai tin, sau đó liền đụng phải rất nhiều tang thi tấn công, vài đồng bạn đã bị cắn.
Sau đó bọn họ liền ôm thái độ bán tín bán nghi, miễn cưỡng tin Lê Hi.
Một đường sau đó cơ hồ đều không hề chạm mặt phải đội hình tang thi giống như trước đó.
Thiếu niên tuổi tác không lớn này, trên người lại mang theo một loại khí chất thập phần trầm ổn.
Cho nên Lê Hi nói như vậy, hẳn là phải có lý của hắn.
Chờ tới trạm đổ xăng, hai chiếc xe liền ngừng lại.
Bên trong trạm có một cái đại sảnh, còn tính là an toàn, mọi người cùng nhau đi vào.
Lê Hi đi vào trong chốc lát rồi lại đi ra.
Hắn tựa ở cái thùng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, tần suất chớp mắt rất chậm, mười mấy giây mới thấy lông mi hắn động một lần.
Người bên trong bắt đầu phân phát đồ ăn, có người đi ra gọi hắn, hoàng hôn chiếu vào trên người hắn, đem cái bóng của hắn kéo ra thật dài.
“Lê Hi, vào ăn chút gì đó đi.”
Lê Hi lại cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáp: “Chờ chút.”
Chờ khoảng một lúc nữa, rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh lung lay của thiếu nữ xuất hiện ở cuối con đường.