Theo thời gian, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể ngày càng tinh thuần, hiệu suất dung luyện năng lượng cũng ngày càng cao, tốc độ vận chuyện nhanh gần gấp đôi.
Nhìn từ bên ngoài, thân hình Dương Khai giống như một quả bóng bị chọc một lỗ nhỏ, đang chậm chạp khôi phục nguyên trạng.
Địa Ma rốt cuộc cũng không nhịn được nữa thở phào một hơi, tránh trong Phá Hồn Chuỳ mà lòng sợ hãi, không ngừng cầu nguyện. Sự sinh tử của Dương Khai cùng một nhịp thở với lão nên lẽ nào lão lại không lo lắng?
Lúc tốc độ dung hợp Chân Dương nguyên khí trong cơ thể chậm lại cũng là lúc Dương Khai ép ra một giọt Dương dịch, dùng cách tìm đường sống từ chỗ chết này để áp bách nguyên khí giao hoà.
Nửa ngày sau, Chân Dương nguyên khí tinh thuần đến độ nhất định, Chân Dương quyết bắt đầu vận chuyển. Dương Khai gần như có thể nghe được âm thanh ồ ồ phát ra từ trong cơ thể mình, đó là âm thanh vui tai phát ra khi nguyên khí trong kinh mạch lưu chuyển đến một cực hạn nhất định.
Đến lúc này, tốc độ dung luyện năng lượng của Chân Dương nguyên khí cũng coi như theo kịp tốc độ rót vào của hai viên huyết châu kia, thân hình mập mạp cũng dần dần trở về hình dạng bình thường.
Tính mạng đã không còn nguy kịch, Dương Khai không kìm được thở phào nhẹ nhõm. Len lén mở mắt xem xét một phen, phát hiện hai viên huyết châu trên tay không có thay đổi gì nhiều, vẫn lớn như lúc mới thu được.
Xem ra mình đã đánh giá thấp năng lượng của hai viên huyết châu này.
Trong trận vật lộn giữa dòng sinh tử ấy làm Dương Khai nảy sinh suy nghĩ, trong lòng cũng có hiểu ra đôi chút, không chỉ là sự tăng cao về thực lực.
Trong việc tu luyện của võ giả Ly Hợp cảnh có một nhiệm vụ là chuẩn bị cho việc tấn thăng lên Chân Nguyên cảnh, làm cho nguyên khí trong cơ thể ngày càng tinh thuần, ngày càng dày đặc. Khi đạt đến đỉnh điểm rồi, nguyên khí sẽ chuyển hoá thành chân nguyên, từ đó có thể thuận lợi tấn thăng lên Chân Nguyên cảnh.
Trước đây thực lực của Dương Khai nâng cao chỉ là sự tăng lên của năng lượng trong cơ thể. Nhưng trải qua lần khảo nghiệm sinh tử này hắn mới phát hiện, đột phá không phải chỉ đơn điệu có vậy mà còn có những phương pháp khác.
Thậm chí có thể nói dù là năng lượng trong cơ thể không gia tăng cũng có thể đột phá.
Khi nguyên khí tinh thuần đến độ nhất định, sẽ đột phá được! Theo từng lần đột phá, nguyên khí sẽ ngày càng tinh thuần, dần chuyển hoá thành chân nguyên.
Tuy nhiên, người luyện võ bình thường không có điều kiện như Dương Khai, trong đan điền không phải lúc nào cũng có sẵn năng lượng khổng lồ như vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng phương thức gia tăng nguyên khí, từ từ áp chế dung hợp, từ đó để đạt được độ tinh thuần.
Nhưng chỉ nửa ngày trước, Dương Khai gặp phải tuyệt cảnh, phá rồi lại lập, vô tình tìm được phương pháp tu luyện thích hợp với mình.
Phát hiện này khiến hắn hiểu rõ những việc mình nên làm ở Ly Hợp cảnh.
Sự giác ngộ và nâng cao của tâm cảnh làm Dương Khai thấy toàn thân nhẹ nhõm. Cảm giác tìm được mục tiêu này thực quá đỗi tuyệt vời.
Năng lượng từ hai viên huyết châu vẫn liên tục rót vào cơ thể, hết đợt này tới đợt khác, như Hoàng Hà, Trường Giang cứ cuồn cuộn mà đến, làm hắn trở nên mạnh mẽ.
Ác khí và sát khí trong năng lượng truyền đến bị luyện hoá nhưng không hề bị tan rã mà là bị bài trừ khỏi kinh mạch, hội tụ bên ngoài cơ thể Dương Khai, gió thổi cũng không tan.
Dương Khai cũng nhận ra tình huống dị thường này, nhưng hiện tại hắn đang vội vàng hấp thụ năng lượng nên cũng không có thời gian để tâm.
Nhưng điều này cũng ấn chứng cho sự hùng mạnh của hai con yêu thú kia. Dù chết đi đã bao nhiêu năm, dù đã bị ngưng đọng thành huyết châu nhưng loại yêu tính này vẫn tồn tại.
Việc hấp thu hai viên huyết châu ước chừng tiêu hao thời gian mười ngày của Dương Khai. Dương dịch trong đan điền đều đã dùng hơn nửa, lúc này mới có thể tinh lọc chúng một cách hoàn toàn.
Nhưng điều khiến Địa Ma không lí giải được chính là Dương Khai hấp thu năng lượng khổng lồ như vậy mà vẫn không tấn thăng, cảnh giới vẫn ở Ly Hợp cảnh ngũ tầng. Phát hiện này khiến lão thật sự không hiểu, không biết trong đó ẩn chứa cơ sự gì huyền bí.
Sau khi hai viên huyết châu biến mất hoàn toàn, cuối cùng một luồng sát khí chảy ra từ trong cơ thể Dương Khai, hội tụ bên ngoài.
Thời gian mười ngày, chỗ Dương Khai ngồi đã trở nên đằng đằng sát khí. Sát khí này chia làm hai cỗ vây tụ bên người Dương Khai, không ngớt tranh đấu, đối địch nhau như lúc hai con yêu thú kia còn sống.
Trong phạm vi trăm trượng đều bị bao vây bởi sát khí mờ mịt u ám. Cùng với sự hội tụ của cỗ khí tức cuối cùng, hai cỗ sát khí kia đang giằng co đột nhiên quay cuồng ngọ nguậy.
Trong lúc quay cuồng, hai cỗ sát khí đó đã chuyển biến thành hình dạng hai con yêu thú.
Bên trái là một con vật cao ba trượng, thân thể trắng như tuyết, bộ lông không lẫn tạp chất, trên trán có một chữ “Vương” uy phong lẫm liệt, hai chiếc răng nanh bên khóe miệng lộ ra hàn quang âm u, đuôi dài như cái roi, cứng như sắt thép mạnh mẽ vung vẩy gào thét giữa phong vân.
Đây rõ ràng là một con bạch hổ.
Bên phải là một con vật khổng lồ cao chừng bốn mươi năm mươi trượng, thân hình thẳng vút lên mây, gần như không nhìn rõ rốt cuộc nó như thế nào. Nhưng về cơ bản mơ hồ có thể thấy được đây là hình dáng của một con trâu, bước chân đạp xuống, rung chuyển mặt đất.
– Hám Thiên Bạch Hổ, Liệt Địa Thần Ngưu.
Địa Ma không kìm nổi kinh hãi.
Hai con thú thành hình đều ngửa mặt lên trời rống hận.
Toàn bộ phong vân trong sơn cốc biến sắc, lập tức hoá thành một cỗ bụi khí, chui vào cơ thể Dương Khai còn đang trợn tròn mắt nhìn.
Dương Khai chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, ác khí quay cuồng trong cơ thể. Nhìn lại đã không còn cảnh tưởng trước mắt mà là giữa đất trời rộng lớn, một trâu một hổ, hai con yêu thú đang hung hãn chém giết, đủ loại yêu thú bay lượn đầy trời, trời đất thất sắc, phong vân biến hoá kì lạ.
Đây là một cuộc đại chiến có một không hai, là oán niệm lẫn nhau của hai con yêu thú khi còn sống giờ hoá thành thực chất, mặc dù chết rồi vẫn không ngừng tranh đấu.
Mà chiến trường tranh đấu chính là nội thể Dương Khai đã hấp thụ hết tinh hoa của bọn chúng.
Khi còn sống, bọn chúng đánh đến ngang tài ngang sức, đồng quy vu tận. Sau khi chết vẫn là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ tương tài.
Dương Khai cũng không hề cảm thấy khó chịu. Ngoại trừ ban đầu kinh ngạc, sau một trận kinh hoàng liền bình phục tâm tình, dụng tâm quan sát trận quyết đấu sinh tử của hai con yêu thú.
Cuộc đại chiến kinh thiên như vậy, võ giả cấp bậc như hắn không phải dễ dàng mà có thể nhìn thấy. Mặc dù là yêu thú chiến đấu nhưng người quan sát cũng có được những thu hoạch nhất định.
Dần dần, Dương Khai đã quên mất sự tồn tại của thời gian, tập trung toàn bộ tinh thần trên người hai con yêu thú. Người xem duy nhất là hắn say sưa khoanh chân ngồi dưới đất quan sát trận chiến ác khí ngút trời, mắt thường có thể nhìn thấy được nhưng lại không hể mày may ảnh hưởng đến hắn.