Trần Anh Hào đỏ bừng cả mặt, chỉ lắp bắp nói được một tiếng “Tôi” rồi á khẩu, không thể nói thêm gì nữa.
Trần Anh Hào cho Dương Thanh năm triệu là để anh rời xa Tần Thanh Tâm.
Nhưng qua lời Dương Thanh lại thành tiền mừng hạnh phúc của anh với Tần Thanh Tâm.
Mọi người trong phòng lúc này đều trợn to mắt nhìn Dương Thanh.
“Mẹ nó chứ, đấy là tiền anh Hào đưa mày để…”
Sau vài giây ngây người, gã chó săn hung hăng nhất khi nãy lập tức quay sang phía Dương Thanh sủa ầm lên.
“Câm mồm!”
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu đã bị Trần Anh Hào quát bảo dừng lại.
“Anh Hào, nó…”
Gã kia đang trong cơn giận, muốn ồn ào thêm đôi câu, Trần Anh Hào cả giận quát: “Tao bảo mày câm mồm, mày không hiểu tiếng người à?”
Trần Anh Hào vốn đang tức muốn nổ phổi, không có chỗ xả ra, mà gã chó săn này lại cứ muốn chọc vào họng súng.
Bấy giờ gã chó săn mới ý thức được mình vừa mới nịnh bợ nhầm chỗ, vô tình đã chọc giận Trần Anh Hào rồi.
Những kẻ khác không ai dám nói một lời, im thin thít chờ Trần Anh Hào trút giận.
Trần Anh Hào cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, sau đó mới lên tiếng: “Dương Thanh, cậu nên biết, có vài thứ có thể lấy, nhưng cũng có vài thứ không cầm nổi đâu, cầm lên là sẽ mang họa vào thân đấy!”
Lời nói của anh ta đầy ý đe dọa.
Nếu muốn anh ta tự mình nói rõ, chi phiếu năm triệu này là khoản anh ta đưa cho Dương Thanh để Dương Thanh rời xa Tần Thanh Tâm thì đúng là chuyện không thể.
Tần Thanh Tâm vừa phối hợp với Dương Thanh, trông thấy cảnh tượng này lại bắt đầu căng thẳng.
Đồng thời cô cũng hơi hối hận, bản thân cô biết rõ năm triệu này không phải tiền mừng gì đâu, nhưng cô vẫn cứ vờ như mình thật sự tin.
Dù sao đây cũng là Châu Thành, Trần Anh Hào lại là người thừa kế của gia tộc đứng đầu nơi đây, có thể nói, Châu Thành này chính là sân nhà của anh ta.
“Chồng à, hay là mình trả lại tiền cho anh ta đi!”
Tần Thanh Tâm níu chặt góc áo Dương Thanh, khẽ nói.
Tuy cô đã hạ giọng rất nhỏ nhưng trong căn phòng đang hoàn toàn chìm trong yên lặng thế này, người khác vẫn nghe rõ mồn một.
Dương Thanh không đáp lại, anh chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Anh Hào: “Anh đang đe dọa tôi đấy à?”
“Cậu có thể hiểu như vậy cũng được!”
Trần Anh Hào bình thản nói.
Bỗng anh ta ngồi xuống, tay phải đặt lên bàn, ngón trỏ liên tục gõ lên mặt bàn, tạo ra một chuỗi âm thanh lanh lảnh, như là đang thúc giục Dương Thanh trả lại chi phiếu.
Ngay khi tất cả mọi người chờ Dương Thanh trả lại chi phiếu, Dương Thanh bỗng nhiên nhét tấm chi phiếu năm triệu kia vào trong túi mình.
Chứng kiến hành vi khiêu khích của anh, đôi mắt Trần Anh Hào chợt lóe lên hai tia sáng lạnh.
“Con người tôi đây có một thói quen cực kì xấu, đó chính là không ưa bị đe dọa cưỡng ép, chỉ thích thái độ mềm mỏng.
Nếu người ta hạ thấp mình năn nỉ cầu xin tôi, có lẽ tôi còn có thể nể mặt người ta đôi chút.
Nhưng nếu có kẻ muốn buộc tôi làm gì đó, vậy thì xin lỗi nhé, tôi sẽ không để cho hắn ta được toại nguyện đâu”.
Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm, cùng ngồi xuống.
“Chồng!”
Tần Thanh Tâm lo lắng muốn chết, cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Dương Thanh siết chặt bàn tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng: “Vợ yên tâm, anh sẽ không để em rơi vào tình thế nguy hiểm”.
– —————————
.