Thấy Cố Thành Trung vấn đang ngủ say, cô muốn vén chăn, xuống giường nhưng không ngờ người đàn ông kia lại đưa tay ra, đem cô đang ở mép giường ôm vào lòng, ghì thật chặt.
Anh không mở mắt, nói bằng thứ âm thanh trầm thấp, ưu nhã: “Muốn ăn cái gì, anh bảo người làm.”
Cô nghe được lời này, trong nháy mắt sinh ra ảo giác, tựa như sáng nào bọn họ cũng thảnh thơi, thoải mái như Vậy.
Cô đột nhiên không hoảng loạn nữa, trước tối hôm qua, quả thật không có chuẩn bị, chưa sẵn sàng đã vội vàng quyết định.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra, cô cũng không hề cảm thấy quá tồi tệ, vội vội vàng vàng trả lời cũng rất tốt, bất ngờ cũng không đáng sợ, nói không chừng, đây lại là một khởi đầu tuyệt vời.
Cô cũng không có kháng cự chuyện giường chiếu như vậy, co người lại, xoa ngực anh rất tự nhiên, giống một con mèo nhỏ nũng nịu, tìm một vị trí hết sức thoải mái.
“Vấn chưa đói, tối hôm qua ăn muộn, chính là vẫn còn mệt một chút.”
“Vậy thì ngủ thêm một lát, anh cũng muốn ôm em vuốt ve một chút.”
Bàn tay của anh dịu dàng vuốt tóc cô, lời nói dịu dàng, động tác cẩn thận.
Anh chậm rãi mở mắt, nhìn cô, khóe miệng không tự giác mỉm cười.
Giống như một con sói vừa được ăn no nê, có chút chưa đủ thỏa mãn, vẫn nhớ mãi tư vị đó.
Gò má của cô trong chớp mắt đỏ bừng, xấu hổ gục đầu xuống.
Mặt đỏ tim đập, mang tai cũng đỏ một mảng.
Cô nghĩ, cuộc đời này chắc hẳn không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.
“Cố Thành Trung, em có thể nhờ anh một việc không?”
“Em không cần khách khí với anh, việc của em chính là việc của anh, nào có chuyện nhờ được không?”
Hứa Trúc Linh nghe lời này liền an tâm.
“Cục cưng của chúng ta tên Hứa Đoàn Tử, sinh đủ tháng nhưng vấn rất yếu, Diên chăm sóc em rất yên tâm, nhưng dù sao anh ấy cũng không phải cha ruột của con, em hy vọng chờ sau khi mọi việc ở đây ổn thỏa, anh sẽ đón Đoàn Nam về.”