Trương Thác đi tới bên cạnh người phụ nữ tóc vàng, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương nói: “Rất nhanh chuyện ở đây sẽ xong thôi, đến lúc đó thì cô có thể trở về đi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa thôi”
Người phụ nữ tóc vàng cuộn tròn thân thể lại, há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra hai chữ: “Cảm ơn”
“Đi thôi, chúng ta không thể đợi ở nơi này được nữa”
Trương Thác giữ chặt lấy cánh tay của người phụ nữ tóc vàng: “Ở cái trấn nhỏ này, ý thức của cư dân bản địa ở đây rất mạnh nên gương mặt của những người Đông Hòa xa lạ đã sớm bị bọn họ chú ý tới rồi. Một khi ra tay thì sẽ có người tìm tới nơi này, hơn nữa hành động của bọn họ chỉ sợ là sẽ thất bại…”
Trương Thác nói xong thì khẽ nhìn thoáng qua vách tường, suốt bảy ngày ở trong này, năm người người phụ nữ tóc.
ngắn vẫn luôn lập ra một kế hoạch hành động, Trương Thác vãn luôn để ý tới kế hoạch này, rất chặt chẽ, nhưng vẫn xuất hiện lỗ hổng, tuy rằng lỗ hổng này rất nhỏ nhưng lại chính là điểm trí mạng.
“Thất bại?” Người phụ nữ tóc vàng lắc đầu: “Sẽ không đâu, đội trưởng làm việc rất cẩn trọng, không thể thất bại được”
“Đương nhiên” Trương Thác gật đầu: “Nếu lần này thất bại thì không phải sẽ mất mạng sao, có thể sống tới bây giờ xem như cũng không quá thất bại”
Người phụ nữ tóc vàng sửng sốt, sau đó trong mắt xuất hiện một tia ảm đạm, nếu nói trong này ai là người tín nhiệm Trương Thác nhất thì đó chính là người phụ nữ tóc vàng.
“Đi thôi” Trương Thác lôi kéo người phụ nữ tóc vàng đứng dậy, hai người mở cửa nhà an toàn ra, sau đó đi ra ngoài.
Không có một ai ở tầng một cả, đúng lúc Trương Thác mở cửa ra thì ánh mắt trời chiếu xuống khiến cho Trương Thác cảm thấy vô cùng thoải mái, người phụ nữ tóc vàng cũng lộ ra dáng vẻ thỏa mãn, suốt bảy ngày qua cô ta vẫn luôn ở trong căn phòng an toàn âm u.
Khi mặt trời ló dạng, Trương Thác mang theo người phụ nữ tóc vàng đi tới một góc của trấn nhỏ.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Người phụ nữ tóc vàng ở phía sau Trương Thác, ánh mắt toát lên sự khiếp sợ, cô ta đã suýt chút nữa mất mạng ở nơi này, lại còn bị người hại ra thành dáng vẻ này nên cô ta sinh cảm giác ghê sợ cái trấn nhỏ này.
“Đi tìm xe trước đã” Trương Thác đã có sẵn hướng đi: “Mấy ngày nay tôi đã quan sát hướng đi của dòng xe cộ nên đã vạch ra được một tuyến đường khá tốt, có xe đi thì rời khỏi đây sẽ dễ dàng hơn”