– Không bắt được điểm yếu? Chắc ngươi sẽ không cho rằng bây giờ Thanh Chủ mới hành động đi? Giờ ngẫm lại Thanh Chủ dã có âm mưu từ sớm, Giám Sát Hữu Bộ đã tham gia việc này từ lâu. Xem tình hình Ngưu Hữu Đức vào ở khách điếm tiết lộ tình huống là biết, nhưng chúng ta ban đầu không ngờ Thanh Chủ còn có chiêu này, đã bỏ qua. Thanh Chủ dám vào phút cuối mượn tay nha đầu Doanh gia giũ ra tức là dang cảnh cáo chúng rằng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
– Ngươi có tin là những người liên quan đã bị Giám Sát Hữu Bộ theo dõi không? Ngươi có tin là Thanh Chủ sớm bài bố người rồi không? Người mấy nhà dám rục rịch một cái là sẽ ra tay bắt người ngay. Người ta là cố ý vô tình, ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao? Sự việc đến phút then chốt cuối cùng mới lộ ra, dù bây giờ chúng ta muốn tổ chức người đi cứu cũng không kịp, không chừng còn chui đầu vào lứoi. Rơi vào tay Giám Sát Hữu Bộ rồi, bằng vào thủ đoạn của tên khốn Cao Quan thì ngươi nghĩ mấy nhà chúng ta sẽ thoát khỏi dính líu không? Ý đồ mơ ước đống Phá Pháp cung đó là việc lớn, bị chụp mũ ‘tạo phản’ thì không ai chịu nổi.
Lão Đường buồn rầu nói:
– Ài, tính sai! Nếu không tại đống Phá Pháp cung đó hấp dẫn mọi người ra thì Giám Sát Hữu Bộ chưa chắc theo dõi người của chúng ta được. Lão gia cảm thấy Thanh Chủ muốn bao nhiêu điều lợi?
Khấu Lăng Hư nheo mắt nói:
– Bây giờ chờ xem bên dưới có bao nhiêu người rơi vào cạm bẫy.
Lão Đường giật mình kêu lên:
– Ý của lão gia là không thông báo cho bên dưới?
Khấu Lăng Hư nói:
– Không phải không thông báo mà là thông báo cho người thích hợp, giữ gìn đẳng cấp nguyên soái, còn cấp Tinh Quân sẽ phải nhường ra vài vị trí. Chúng ta chỉ có thể nhường bước đến đây, Thanh Chủ đừng hòng quá mức được một tấc lại muốn tiến một thước!
Thiên Mão Tinh Quân phủ, nhã các nhỏ.
Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán chắp tay sau lưng lưng đi tới đi lui trong các, biểu tình trầm trọng. Lão bộc Trần Hoài Cửu cầm tinh linh, liên lạc khẩn cấp sau đó thở phào.
Trần Hoài Cửu gật đầu nói với Bàng Quán đang đi tới đi lui:
– Lão gia, người bên chợ quỷ đã ngăn cản kịp lúc.
Bàng Quán sợ hãi lo âu nghe vậy dừng bước, thở phào, vuốt râu trầm ngâm nói:
– Cấp trên không lộ chút tin tức gì với bên dưới, không biết có phải muốn bỏ tốt giữ tướng hay có nguyên nhân gì khác. Ta có nên báo cáo lên trên không?
Trần Hoài Cửu xua tay:
– Mặc kệ tình huống bên trên là gì, có một điều chắc chắn rằng đại thế thiên hạ trước mắt thì bệ hạ sẽ không hoàn toàn trở mặt với cao tầng, làm như vậy không chút lợi ích gì cho bệ hạ. Nên lão gia đừng lo cấp trên xảy ra chuyện, giữ gìn được bản thân mạnh hơn bất cứ cái gì, làm nhiều quá ngược lại là vẽ rắn thêm chân, chưa chắc là chuyện tốt cho lão gia.
Bàng Quán đồng ý gật gù, đổi khuôn mặt tươi cười:
– Ngưu Hữu Đức đưa tin rất kịp lúc.
Trần Hoài Cửu cười nói:
– Xem ra chuyện với Ngưu Hữu Đức từ việc xấu biến thành chuyện tốt, tiểu tử này này rất ranh, không làm chuyện bắt điểm yếu uy hiếp lão gia, tương đương lại chủ động đưa điểm yếu vào tay chúng ta. Người này có thể quen thân.
Bàng Quán vuốt râu gật đầu mỉm cười. Lúc trước bị Miêu Nghị áp chế làm Bàng Quán hơi khó chịu, nhưng qua việc này thì chút bực bội đó tan biến. Miêu Nghị dùng sự thật chứng minh giữa hai bên là quan hệ hợp tác, hợp tác cùng có lợi, không hề uy hiếp nhau, đây là đạo quen biết lâu dài.
Bên ngoài phòng đấu giá, trên một con thuyền bờ bờ sông. Ánh đèn mờ ảo, người chèo thuyền khoanh chân ngồi ở mũi thuyền, ngẩng đầu nốc rượu ngon.
Mấy người áo đen từ trên bờ nhảy lên thuyền, đi vào khoang, rèm châu đung đưa.
Người chèo thuyền nhìn lại, đứng dậy đi vào khoang thuyền, cười hỏi:
– Mấy vị muốn đi đâu?
Người áo đen ngồi ở chiếu trên móc khối lệnh bài ra. Nụ cười đông trên mặt người chèo thuyền, con ngươi co rút, Tín Nghĩa các!
Một người áo đen đến gần:
– Bốn vị khách lúc trước ngươi đưa đến Tín Nghĩa các là những ai?
Người chèo thuyền hơi căng thẳng lắc đầu nói:
– Ta không biết, là khách vãng lai lên thuyền.
Người áo đen hỏi:
– Lên thuyền nào?
Người chèo thuyền đáp:
– Bên Bắc Lục Loan.
Người áo đen hỏi:
– Nếu gặp lại bọn họ thì ngươi có nhận ra không?