“Tuy có sai sót so với dự định ban đầu, nhưng nhờ vậy mà lại gần với Nhân tộc hơn một đoạn.” Hàn Lập đáp.
“Thế thì tốt quá. Chúng ta cứ trở về đã!” Ngân Nguyệt cười rạng ngời.
Hàn Lập cũng khẽ cười, không nói tiếp gì nữa mà chiếc Ma Linh Thánh Chu ở dưới chân run lên, phát ra tiếng rền vang rồi bắn đi thật nhanh.
Mà sau khi chiếc thuyền biến mất, vòng lốc xoáy trên nền trời cũng dần dần tan đi.
Nửa năm sau, trên Thánh Đảo thuộc về hai tộc Nhân và Yêu. Một thanh niên có bộ tóc bạc trắng phơ đang ngồi trò chuyện với một ông lão trong căn phòng rất rộng. Họ đúng là lão tổ Ngao Khiếu cùng Mạc Giản Ly.
Ở phía dưới bọn họ có hơn mười người của Thánh Đảo đang khép nép chắp tay thành thật đứng làm hai hàng.
“Tính ra thì lúc này tên tiểu tử họ Hàn phải trở về rồi mới đúng. Không biết ở Ma giới có sảy ra chuyện gì không đây.”
Lúc này Ngao Khiếu cau có nhìn về ông lão đối diện tỏ vẻ lo lắng.
“Yên tâm đi. Thần thông của Hàn đạo hữu rất lớn, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của ta và ngươi, đến ngay cả Minh Trùng Mẫu còn không làm gì đước hắn thì sao có thể sảy ra chuyện gì được!” Mạc Giản Ly lắc đầu đáp.
“Hừ, nói vậy cũng phải nhưng trên thế gian này còn biết bao kẻ lợi hại. Mà cái thằng bé này cũng chẳng phải loại biết an phận, không biết nó có trêu chọc đến loại phiền toái khó lường nào không nữa.” Ngao Khiếu bặm môi nói.
“Ha ha, càng ngày ta càng thấy điệu bộ của Ngao Khiếu đạo hữu giống như cha vợ dạy dỗ con rể. Chẳng lẽ ngươi đang ôm ý định đem cháu gái ruột của mình gả cho tiểu tử đó sao?” Mạc Giản Ly xoa xoa chòm râu cười tủm tỉm châm chọc.
“Cho dù lão tổ ta đây có ý định như vậy thì có gì đang ngạc nhiên chứ. Với tư chất của Linh nhi, tuy không thể có mười thành có thể tiến tới Đại Thừa Kỳ, nhưng so với bọn người dưới kia còn nhiều hi vọng hơn. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cháu của ta mà thành bạn lữ với tiểu tử đó chẳng phải hai tộc chúng ta sẽ thành một nhà sao?” Hai mắt của Ngao Khiếu chớp chớp, lão vừa nói vừa chỉ tay về đám trưởng lão của Thánh Đảo.
Mấy gã trưởng lão đứng phía dưới nghe vậy trên mặt toát ra vẻ xấu hổ nhưng ngoài miệng vẫn liên tục dạ dạ vâng vâng không ngớt.
“Ngươi, cái lão chết toi này.” Mạc Giản Ly cười gượng gạo, thế nhưng trong lòng lão cũng không thể không thừa nhận là Ngao Khiếu nói rất có lý.
“Có điều hình như ta có nghe, từ khi ở Nhân giới Hàn đạo hữu đã có bạn lữ song tu rồi. Hơn nữa tình cảm của bọn họ rất xâu nặng, nếu không thì cớ sao sau khi lên Linh giới đến nay hắn chưa đi tìm ai khác kia chứ.” Mạc Giản Ly lo lắng thở dài.
“Những người như chúng ta tìm thêm vài bạn lữ để cùng tu luyện nào có phải chuyện gì đáng ngạc nghiên đâu. Mà đôi mắt của ta tuy già nhưng không mờ, tất nhiên là ta thấy đứa bé này không hẳn là không có cảm tình với Linh nhi của ta.” Ngao Khiếu cười hắc hắc.
“Nghe ngươi nói vậy cũng có thể xem đây là một việc. Mà tuổi của Hàn đạo hữu so với chúng ta chỉ như mới bắt đầu thôi. Nếu hắn cứ tìm lấy vài người ở trong tộc chúng ta làm bạn lữ, không khéo sau này chúng ta lại có thêm vài thế hệ có tư chất tu luyện kinh người cũng nên.” Mạc Giản Ly trừng mắt nhìn nhìn, sau đó mới chậm rãi nói.
Ngao Khiếu nghe xong lời của Mạc Giản Ly liền mếu máo dở khóc dở cười. Lão đang định đáp lại gì đó nhưng một tiếng cười gượng gạo từ hư không xa tít truyền đến. Tiếp đó là giọng nói quen thuộc vang khắp gian phòng:
“Hai đạo hữu đừng lấy tiểu đệ làm đề tài đùa tếu chứ, nếu không ta chẳng dám về gặp mắt hai vị nữa đâu.”
Tiếng nói vừa dứt, không gian trong căn phòng dao động, thân hình của một thanh niên và một thiếu nữ chợt hiện lên.
Trong đó người thanh niên toàn thân khoác áo bào màu xanh, vẻ mặt gượng gạo bất đắc dĩ. Hắn đúng là Hàn Lập.
Bên cạnh là một thiếu nữ gò má đỏ bừng, ánh mắt bẽn lẽn xấu hổ. Nàng này chính là Ngân Nguyệt.
“A, bái kiến Hàn tiền bối!” Hai hàng trưởng lão của Thánh Đảo thấy vậy liền giật mình bước tới chào.
Còn Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly thì liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng thấy trong ánh mắt của đối phương toát ra nét mừng rỡ.
“Hàn đạo hữu, cuối cùng ngươi đã trở về! Lão phu có thể thở phào an tâm rồi.”
“Ha ha, Hàn tiểu tử, lão tổ ta đây còn tưởng ngươi bắt cóc Linh nhi nhà ta luôn rồi chứ.”
Cả hai vị lão tổ này đều đồng loạt đứng dậy đón chào.
“Hai vị đạo huynh cứ đùa! Không phải tại ha với Ngân Nguyệt vẫn đang bình yên vô sự đó sao! Các vị đạo hữu chớ nên đa lễ!” Hàn Lập cười cười, khoát tay cho hai hàng trưởng lão của Thánh Đảo đứng dậy.
“Nơi này tạm thời không cần các ngươi đứng chờ nữa, đi xuống trước đi. Hai người bọn phải ta tán gẫu thật thỏa thích với Hàn đạo hữu đã.” Ngao Khiếu trực tiếp sai bảo mấy tên trưởng lão của Thánh Đảo.
Chúng trưởng lão nghe vậy đều không dám cãi lời, liền lập tức đi ra khỏi gian phòng.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại bốn người bọn Hàn Lập.
Hàn Lập cũng chẳng khách sao, hắn nhón lấy một trái mơ rồi ngồi đối diện với hai tu sỹ Đại Thừa.
Còn Ngân Nguyệt thì bước lại gần lão tổ Ngao Khiếu, ngắm nhìn ông của mình vài lần rồi mới chịu đứng ngoan ngoãn ở sau lưng.
Hẳn là bởi mấy câu nói khi này khiến trong lòng nàng vẫn còn ngại ngùng.
“Hàn đạo hữu, nếu không nhờ có ngươi thì chỉ sợ ta và Ngao Khiếu huynh đã nằm lại ở Ma giới rồi. Mặc kệ thế nào, mối ân tình này lão phu sẽ ghi nhớ trong lòng.” Mạc Giản Ly ôm quyền nói với Hàn Lập, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trang.
“Đúng vậy, nếu không có tiểu từ này cứu giúp, chỉ sợ ta và người đã táng thân trong tòa phong ấn thượng cổ với lũ Ma tộc rồi. Sau này ta cũng sẽ có báo đáp.” Sắc mắt của Ngao Khiếu tắt đi vẻ cười cợt, lão nghiêm chỉnh nói với Hàn Lập.
“Không dám! Từ bao nhiêu năm nay hai vị đạo huynh luôn luôn cúc cung tân tụy cho hai tộc chúng ta. Vãn bối đến cứu giúp thì có đáng tính là gì.” Hàn Lập liên tục xua tay.
“Ha ha, việc này tuyệt đối chớ nên đánh đồng như vậy. Hai người bọn ta tuy là tận lực với tộc của mình nhưng vẫn chẳng đáng kể, cũng không thể xem làm một với ơn cứu mạng của ngươi. Món ân tình nhất định phải tính.” Mạc Giản Ly cười hắc hắc.
Ngao Khiếu lão tổ cũng gật đầu đồng ý.
Hàn Lập thấy vậy chỉ còn cách cười chừ, chả biết nói sao cho phải.
Tiếp theo sau đó Hàn Lập cùng với hai vị lão tổ này hàn huyên về một ít sự việc ở Ma giới cùng vài chuyện liên quan đến Minh Trùng Mẫu.
Đương nhiên những dính dáng đến gã Chân Tiên đang ẩn nấp ở phong ấn thượng cổ không được hắn đề cập đến. Mà việc chém chết Minh Trùng Mẫu cũng đều được hắn đổ lên đầu của Bảo Hoa cùng với tòa phong ấn từ thời thượng cổ.
Thế nhưng lời hắn nói chẳng để cho Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly hoài nghi chút nào.
“Hàn đạo hữu, ngươi về trong tộc thế này là tốt rồi. Giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt, thời gian sắp tới chớ vội ra ngoài…” Vẻ mặt của Mạc Giản Ly bỗng biến thành hơi khác thường rồi nói với Hàn Lập.