– Không nóng nảy, chẳng lẽ các ngươi hiện tại xác nhận Vân Đồng thất bại?
– Cụ Phong Hủy Thiên của Độc Tấn quá mạnh mẽ, mặc dù ta lọt vào trong đó cũng khó thoát khỏi, Vân Đồng tuổi trẻ kinh nghiệm chiến đấu không nhiều lắm, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Một đại thần nhìn Cụ Phong Hủy Diệt tàn sát bừa bãi, cũng không thấy tung tích của Nhiếp Vân nên lên tiếng.
– Ta cũng cho rằng như vậy, tuy Vân Đồng cực kỳ thiên tài, dù sao chưa bao giờ đối mặt qua loại tràng cảnh như vậy, nếu như không xuất thủ cứu giúp, ta cho rằng hắn không kiên trì được bao lâu.
Nhiếp Vân biểu hiện cường đại đã đạt được tán thành của các đại thần, lúc này tất cả mọi người không mong hắn gặp chuyện không may.
– Yên tâm đi, các ngươi chờ xem, nếu như Vân Đồng dễ dàng bị giết như vậy, vòi rồng đã sớm dừng lại, hiện tại gió bão càng ngày càng mạnh, cũng không có dừng lại đã nói rõ vấn đề.
Nhìn sang Độc Tấn, hắn có cả giác không thể khống chế, nói rõ Vân Đồng chẳng những an toàn ở bên trong, dường như hắn còn làm ra phản kích cực kỳ cường đại.
– Việc này…
Nghe được hoàng đế nói thế mọi người tiếp tục nhìn vào hình ảnh, xem xét quả nhiên là thế, lúc này sắc mặt của Độc Tấn càng ngày càng khó coi, trên trán nổi gân xanh, toàn thân không ngừng run rẩy, Cụ Phong Diệt Thiên trước mắt tuy lợi hại nhưng lại làm hắn có cảm giác không thể khống chế.
Ầm!
Đột nhiên không gian trơớc mặt bọn họ nghiền nát, lúc này có một đạo đao quang chém rách vòi rồng và đâm phá bầu tơời.
Ngay sau đó có tiếng cười vang sinh ra quanh quẩn trong tai mọi người.
– Đây là tuyệt chiêu của các ngươi sao, dường như cũng không có gì đặc biệt.
Tiếng cười vang lên, đao mang càng lúc càng lớn, gió bão bị xé nát cực kỳ chói tai.
Két!
Nương theo âm thanh, vết rách càng lúc càng lớn, thiếu niên chậm rãi đi ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Cụ Phong Hủy Thiên đã không chịu nổi, triệt để hủy diệt.
PHỐC!
Độc Tấn lọt vào cắn trả phun máu tươi, hắn rút lui bảy tám bước, nằm trên mặt đất, không cần Nhiếp Vân động thủ, chỉ lực lượng cắn trả cũng đủ làm hắn bị thương nặng, không có thời gian vài vạn năm đừng mơ có thể khôi phục.
Ầm ầm!
Thời điểm Nhiếp Vân phá vỡ công kích của đối phương, ý định có nên bổ thêm một đao hay không, mấy đạo quang mang từ trên trời giáng xuống và bao phủ ắn vào trong.
Nhiếp Vân biết rõ tất nhiên là Kiền Huyết hoàng đế ra tay, cũng không phản kháng, thân thể khẽ động và biến mất khỏi không gian.
Kiền Huyết tứ quân tử cũng bị hào quang bao phủ và biến mất khỏi không gian.
– Kết quả võ đấu đã có, tỷ thí chấm dứt!
Lúc này có tiếng nói vang vọng không gian, tất cả người dự thi được lực lượng đặc thù mang ra ngoài.
Hô!
Thân thể Nhiếp Vân chấn động và cảm thấy hoa mắt, hắn xuất hiện trước đại điện to lớn, trong phòng có một người ngồi ngay ngắn trên đài cao, mang theo uy nghiêm như đế vương.
– Kiền Huyết hoàng đế?
Ánh mắt ngưng trong, hắn vội vàng thu liễm tâm thần.
Người trước mắt chính là Kiền Huyết hoàng đế mà hắn chiến đấu lúc trước, xem ra võ đấu chấm dứt, hoàng đế tự mình tiếp kiến.
Vù vù vù!
Cách đó không xa có mấy đạo quang mang lập loè, Kiền Huyết tứ quân cũng xuất hiện gần đó.
Đám người Diêm Siêu bị Nhiếp Vân chặt đứt tay chân, lúc này bọn họ đã khôi phục lại nhưng gương mặt tái nhợt, tổn thất thật lớn, cũng không còn bộ dáng anh tuấn và ngạo khí như trước.
– Nhìn thấy bệ hạ còn không bái kiến!
Một đại thần tiến lên quát lớn.
– Tham kiến bệ hạ!
Nhiếp Vân cũng không do dự, hắn và mọi người tiến lên hai bước sau đó cúi chào..
Không nhìn thấy Kiền Huyết Long Ấn thì không thể trở mặt, nên làm đủ phải làm đủ, không thể có sai lầm.
– Rất tốt, các ngươi đều là rường cột nước nhà.
– Kiền Huyết kỳ thi cuối năm chỉ có ba vị trí, năm người các ngươi biểu hiện ưu tú, có được tư cách tiến vào tàng bảo các lựa chọn bảo vật.
Hoàng đế bệ hạ nói chuyện như sấm.