cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, dù lão ta có muốn ngăn cản cũng không ngăn được, huống hồ Dương Thanh vừa hạ lệnh, Tống Hữu đã xông về phía Diệp Kiến Hoa rồi.
Đồng tử của Diệp Kiến Hoa co lại, đột nhiên, một hơi thở vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong dâng lên từ trên người lão ta.
Trong sự khiếp sợ của mọi người, lão ta giơ tay lên đánh ra một quyền: “Giết!”
Lúc này, vô số người cảm thấy khiếp sợ, vì bọn họ chợt phát hiện Diệp Kiến Hoa hoàn toàn không phải cao thủ Thân Cảnh đỉnh phong, mà là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
“Bốp!
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, trong sự khiếp sợ của mọi người, Tống Hữu đánh một quyền lên lồng ngực Diệp Kiến Hoa, người Diệp Kiến Hoa bị đánh bay như quả bóng cao su.
Sau đó, lại một âm thanh thật lớn vang lên, người Diệp Kiến Hoa đập mạnh xuống cái bàn trước mặt Diệp Hoàng, kéo theo tiếng ly đĩa đỗ VỠ.
Cái bàn trước mặt Diệp Hoàng bị người Diệp Kiến Hoa đập thành mấy mảnh.
“Chuyện này…”
Mọi người đều trợn to hai mắt, tỏ vẻ khó tin.
Từ khi Tống Hữu ra tay đến khi đánh bay Diệp Kiến Hoa đều chỉ trong nháy mắt, dù là những cao thủ Thân Cảnh đỉnh phong kia cũng không kịp lấy lại tinh thần.
Diệp Kiến Hoa khi nãy còn cực kỳ bá đạo, sau khi trúng một đòn của Tống Hữu thì phun ra một ngụm máu xen lẫn nội tạng rồi nặng nề rơi xuống đất, trải qua hai lần bị thương nặng, lập tức tắt thở.
“Ông muốn chết phải không!”
Diệp Hoàng là người đầu tiên phá vỡ không gian yên tĩnh, giận dữ quát lên.
Tống Hữu khinh thường đứng chäắp tay giữa lôi đài, nhìn chăm chằm Diệp Hoàng bằng nửa con mắt: “Nếu ông to gan thì lên đây, tôi có thể giết chết lão ta trong nháy mắt thì cũng có thể làm thế với ông!”
Bá đạo!
Ngông cuồng!
Ngay cả Dương Thanh cũng hơi bất ngờ với sức mạnh của Tống Hữu.