Cái tên thật hay, Diệp Thành lẩm bẩm.
Hắn tự nhận mình đã nhìn thấu thế gian này nhưng lại không thể nhìn thấu người đó, người đó là ma chướng trong lòng Sở Linh Ngọc nhưng cũng là ma chướng trong lòng hắn, tựa như ma chú, không thể xua tan.
Hắn đứng đây cả ngày như một bức tượng, mặc cho gió thổi hắn vẫn đứng yên bất động, thậm chí Sở Huyên tới mà hắn cũng không phát hiện.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới vô thức giơ tay khắc lên tảng đá trước mặt, giống như đang viết chữ, ồ không đúng, chính xác hơn là hắn đang viết một bài thơ cổ.
Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt, tản thần dị lão dị bi lương.
Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.
Thương sinh hà nguyện? Thương thiên hà oán?
Ưu tằng vọng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh.
Phía sau có tiếng thì thầm vang lên, Diệp Thành viết, Sở Huyên đọc, bài thơ trong giọng đọc của cô lại càng thêm buồn bã.
“Bài thơ buồn, ý nghĩa lại càng buồn hơn”, Sở Huyên nói nhỏ.
“Ngươi chép ở đâu ra đấy?”, sau đó cô nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, chớp chớp đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm hỏi: “Chép ở đâu?”
“Chép… Chép gì chứ, ta tự viết”, Diệp Thành ho khan.
“Vậy sao?”
“Được rồi! Ta chép đó”.