Thanh Chủ hỏi Cao Quan có kế gì không.
Cao Quan hiến kế, lấy Phá Pháp cung làm mồi bày ra cạm bẫy dụ rắn khỏi hang, khi đó một lưới bắt hết, bắt người rồi từ từ thẩm tra sau. Dù không thể tóm trọn ổ cũng phải để người khác ném chuột sợ vỡ đồ, để họ khi muốn Phá Pháp cung phải đắn đo suy tư, lo lắng đó có phải lại là bẫy của Thiên Đình không, chẳng dám hành động lỗ mãng, tranh thủ thời gian để Thiên Đình tìm về chín trăm vạn cây Phá Pháp cung.
Quan trọng nhất là rất có thể dụ Lục Đạo dư nghiệt ra, chỉ cần bắt được chúng là có thể lần theo dấu vết, không chừng bắt trọn tàn quân Lục Đạo ở bên ngoài Địa Ngục.
Kế này rất diệu!
Thanh Chủ chuẩn, nên mới có cạm bẫy này.
Thanh Chủ rút một quyển sách cổ ra cầm xem, chậm rãi nói:
– Phải giữ liên lạc phối hợp với bên quân cận vệ, không thể để Chiến Như Ý bị gì bất trắc.
Cao Quan nói:
– Tả Hữu Đốc Vệ đã phái sáu vị đại đô đốc tự mình hành động, chắc sẽ không có chuyện gì.
Thanh Chủ nói:
– Phải làm thật tốt chuẩn bị giữ bí mật trước khi hành động, trẫm rất mong chờ ngươi câu ra Lục Đạo dư nghiệt.
Cao Quan nói:
– Người biết kế hoạch lần này chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong cấp dưới chấp hành tại chỗ chỉ mình Chiến Như Ý biết, Ngưu Hữu Đức đi chung cũng không hay biết gì. Thần chỉ hơi lo bên Chiến Như Ý không biết có tiết lộ cho Doanh gia không.
Thanh Chủ cười nói:
– Đây là lý do trẫm khiến Ngưu Hữu Đức đi cùng. Nha đầu kia tâm cao khí ngạo, có Ngưu Hữu Đức ở nàng sẽ giành một hơi. Dù nàng tiết lộ cho Doanh gia cũng không sao.
Thanh Chủ ngừng lời, cười cười nhìn Cao Quan như muốn nói ngươi chờ xem kịch vui đi.
Cao Quan giật mình, thầm lấy làm lạ Thanh Chủ đã biết để Chiến Như Ý ra mặt có thể sẽ bị lộ bí mật nhưng tại sao Thanh Chủ còn đẩy nàng ra đầu sóng?
Dường như Thanh Chủ cố ý giấu diếm, Cao Quan không tiện hỏi nhiều.
Trong tầng lầu nhô ra mặt nước của Tín Nghĩa các, có một tầng lầu, một lão nhân áo xanh bước nhanh đến trước cửa phòng đóng kín, dồn dập gõ cửa.
Trong phòng vọng ra thanh âm trầm thấp:
– Vào đi.
Căn phòng trang trí điệu thấp mà xa hoa, một nam nhân áo xám lưng hùm vai gấu ngồi khoanh chân trên giường, khuôn mặt thô kệch hơi tang thương, mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn lão nhân áo xanh đẩy cửa đi vào.
Thấy lão nhân bối rối vào, nam nhân nhíu mày hỏi:
– Lão Thất, có chuyện gì mà sốt ruột vậy?
Người này là Tào Mãn, đông gia của Tín Nghĩa các, cũng là bàn tay đen sau màn khống chế chợ quỷ.
Lão nhân áo xanh bước nhanh đến gần, kể lại tình huống trong Phá Pháp cung:
– Đông gia!
Tào Mãn nghe xong giật nảy mình, hai chân thò xuống giường, gã trầm ngâm đi một vòng rồi hỏi:
– Người đưa hàng có lai lịch gì?
Lão bộc áo xanh nói:
– Chưa biết, đã sai người đi điều tra. Phượng Trì tiểu thư đang câu giờ, ra hiệu lão nô đến hỏi xem có muốn nuốt đợt Phá Pháp cung này không?
Tào Mãn không chút suy nghĩ quát nạt:
– Thứ không rõ lai lịch mà nuốt cái gì! Ai đều có thể chạm vào thứ này chỉ có chúng ta là không được, ngươi nghĩ Thiên Đình không biết bối cảnh của chúng ta sao? Hơn nữa mười vạn cây Phá Pháp cung ngũ phẩm không có ích gì với chúng ta, muốn nuốt cũng nên là chín trăm vạn cây! Nói cho Phượng Trì đừng suy nghĩ vớ vẩn, cứ đấu giá như bình thường.
– Tuân lệnh!
Lão bộc áo xanh nhanh chóng rời đi.