Quần áo của người phụ nữ tóc vàng nằm ở trên sô pha trông vô cùng tao nhã, nhưng lại chẳng hề để ý tới chiếc váy của mình: “Xem ra bát cơm này của tôi khó ăn rồi”
Người phụ nữ tóc ngăn hút vài hơi điếu thuốc lá trong tay, sau đó mở miệng nói: “Còn chưa nói tới chuyện anh bị cả nước truy nã, tình cảnh còn nguy hiểm hơn nhiều so với chúng tôi, mà chỉ nói tới chuyện anh còn chẳng biết mục tiêu của chúng tôi là ai thì anh dựa vào cái gì mà nói tới chuyện hợp tác?”
“Tôi đoán ra được mục tiêu của hai người” Trương Thác nói với người phụ nữ tóc ngắn đặt chiếc súng bản tỉa sang một bên: “NTW có hai loại đường kính, một loại 20mm và một loại 14.5 mm, mà cô lựa lại chọn đường kính 20mm hiển nhiên là không muốn nổ tung xe hay người, đương nhiên là chiếc xe kia có chống đạn, mà cái thị trấn nhỏ này lại có tín ngưỡng tôn giáo rất mạnh, cho nên những nhân vật lớn hay trưởng trấn sẽ không nằm trong phạm vi săn bắn của hai người, mà những nhân vật giàu có số một trong trấn đương nhiên cũng không nằm trong phạm vi săn bắn của hai người, dù sao thì trấn nhỏ này cũng có chỗ dựa, cho nên đối với sát thủ mà nói theo mức độ khó khăn khi gia tăng tốc độ chạy trốn thì hai người muốn giết một nhà giàu thì không nhất thiết phải chọn nơi này, như vậy có thể lý giải ra người kia là giáo chủ của giáo đường phải không?”
“Lợi hại” Người phụ nữ tóc ngăn võ tay: “Khả năng quan sát của anh không tồi, vậy anh nói cho tôi biết anh định làm thế nào để giết ông ta? Hiện tại chúng tôi đã đánh rắn động cỏ, trong khoảng thời gian ngắn này ông ta sẽ chưa rời khỏi trấn nhỏ này, nhưng nếu muốn tiếp cận ông ta một lần nữa thì rất khó.”
“Tôi không biết” Trương Thác lắc đầu.
“Không biết?”
“Làm sao tôi biết được?” Trương Thác hỏi lại một tiếng: “Hiện tại mục tiêu của hai người ngay cả là nam hay là nữ mà tôi còn chưa biết thì làm sao mà tôi nghĩ cách cho cô được? Ít nhất thì cô cũng nên cho tôi một chút tin tức chứ?”
“Mục tiêu là nam giới, khoảng 53 tuổi, cao khoảng 1m86, nặng 93kg” Người phụ nữ tóc ngắn lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Trương Thác: “Nội dung khái quát ngay ở trên màn hình, còn về phần ông ta có sở thích gì mà anh muốn biết thì cứ hỏi đi”
Người phụ nữ tóc vàng nằm trên ghế sô pha cười khúc khích: “Tôi biết gần hết đấy, ngay cả mỗi lần ông ta chỉ được vài phút, tôi đều có thể nói cho anh”
Trương Thác nhìn lên di động của người phụ nữ tóc ngắn, nhìn lên màn hình là ngày 26 tháng 7.
Trương Thác biết trong khoảng thời gian này chỉ sợ hội Thần Ẩn đã an bài tốt mọi chuyện rồi, còn thân phận hiện tại của anh không chỉ là tội phạm truy nã của riêng thị trấn này mà là trong cả thế giới luyện khí giả.