“Huyền Cơ sư muội, cẩn thận…”
Phong chủ Tinh Tượng Phong kêu một tiếng, ở quá gần Ma tộc cũng không an toàn.
Minh Thù nhìn phong chủ Tinh Tượng Phong cười cười, cầm Thái Diễn kiếm chọc chọc vào ngực Ma tộc:
“Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Khóe mắt Ma tộc nhìn nàng muốn nứt ra.
Minh Thù ghét bỏ: “Đừng hung hăng như vậy, quá xấu, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của ta.”
Chưởng môn muốn tiến lên nhưng lại bị Quân Thanh ngăn lại, một đám người chỉ có thể đứng một bên vây xem đại hội chém gió của Minh Thù và Ma tộc.
“Ta hỏi ngươi…”
Ma tộc cắn răng: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì!”
Minh Thù cười, giọng nói dịu dàng: “Không sao, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Biết hắn không trả lời, nàng còn hỏi sao?
Minh Thù nhìn chằm chằm vào mặt Ma tộc: “Có phải vì ngươi để ý đến vẻ đẹp của ta nên mới giết cả nhà ta đúng không?”
Ma tộc nhịn đau rít gào: “Ta nói rồi, ta không cần mạng của ngươi, ta ăn no rửng mỡ giết cả nhà ngươi sao?”
“Nói không chừng là do ngươi ham muốn sắc đẹp của ta thì sao?”
“Đầu óc ngươi có bệnh không?”
“Vẫn ổn.” Minh Thù cười nói.
Ma tộc hừ lạnh: “Ngươi giết ta đi!”
“Ngươi đừng tưởng bở.”
Minh Thù đột nhiên dùng sức ấn Thái Diễn kiếm xuống, mũi kiếm cắt da trên cổ Ma tộc: “Sao ngươi tìm được ta?”
“Ha ha ha, đương nhiên là tự ta tìm tới.”
Đây không phải là bí mật gì, Ma tộc trả lời rất nhanh: “Tam linh căn đã áp chế khí tức của ngươi, nhưng gần đây khí tức của ngươi đã bị lộ, vừa hay ta ở gần Ẩn Tông, đương nhiên có thể phát hiện ngươi.”
Trong lòng chưởng môn tối xuống, tam linh căn áp chế khí tức của nàng là có ý gì? Nàng không phải tam linh căn sao?
“Thật không.” Minh Thù chống cằm.
Đột nhiên Ma tộc kêu thảm một tiếng.
Ngoại trừ Quân Thanh, không ai phát hiện Minh Thù đã làm gì Ma tộc.
Ở nơi không ai nhìn thấy, có kim châm nhỏ được ngưng tụ từ không khí ghim vào thân thể Ma tộc, ma khí trong người hắn tràn ra bên ngoài càng nhanh.
“A… Dừng tay…”
Ma tộc kêu la thảm thiết: “Ngươi giết ta đi, giết ta!”
Minh Thù rất kiên nhẫn: “Vấn đề của ta vẫn chưa hỏi xong, xin lỗi không thể giết ngươi.”
Ma tộc đau đến quặn mình, không có sức lực rít gào với Minh Thù:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Huyền gia không có pháp thuật tà môn như vậy.”
“Huyền gia sao?”
“Hắn nói Huyền gia, là Huyền gia kia sao?”
Sắc mặt của phong chủ các phong biến đổi. Hơn nữa, Huyền Cơ quả thực là họ Huyền.
Minh Thù chọc chọc vào Ma tộc: “Ngươi muốn bắt ta để làm gì?”
“Không thể trả lời!”
Một giây sau, Ma tộc lại kêu la thảm thiết, tất cả mọi người đều phát hiện ma khí xung quanh ngày càng mạnh mẽ.
Thời gian ước chừng uống cạn chung trà, tiếng kêu thảm thiết của Ma tộc yếu dần, âm thanh hắn khàn khàn nói:
“Máu của Huyền gia, thứ chúng ta muốn là máu của Huyền gia, ngươi dừng tay!”
Theo như lời hắn, Ma tộc có một kế hoạch. Ma tộc, Nhân tộc, tiên giới đều đã phân tách ra, mỗi lần Ma tộc ra vào đều có hạn chế nhất định.
Bọn chúng muốn phá bỏ hạn chế kia để rất nhiều Ma tộc xuất hiện được ở Nhân giới, thử tấn công chiếm đóng Nhân giới. Ban đầu, người đặt ra hạn chế này là Huyền gia, dùng máu vẽ trận pháp, muốn phá trận pháp này thì phải có huyết mạch của người nối dõi Huyền gia.
Trong cốt truyện, sau khi nguyên chủ hắc hóa, đúng là làm bạn với Ma tộc.
Minh Thù nghiêng đầu hỏi: “Huyền gia bị kẻ nào diệt tộc?”
Ma tộc lắc đầu, thở hổn hển nói: “Không biết, khi chúng ta tới toàn bộ Huyền gia đã máu chảy thành sông.”
Biết cũng không nói cho ngươi!
“Huyền gia bị diệt tộc sao?”
Chưởng môn như lấy lại tinh thần, trực tiếp đi tới túm lấy Ma tộc từ dưới đất lên: “Vì sao chúng ta không nhận được tin này?”
Ma tộc bị chưởng môn xách lên như xách bao tải.
“Sao ta biết được, người của Huyền gia chết cũng thật thảm, cuối cùng ngay cả một người nhặt xác cũng không có, ha ha…”