Y gõ cửa mạnh hơn một chút thì cánh cửa trực tiếp mở ra, thì ra bên trong không cài then cửa.
Y quan sát trong phòng, sách viết trên bàn gọn gàng, chăn nệm trên giường vẫn nguyên vẹn, lại chẳng có bóng dáng Kế Duyên.
Doãn Triệu Tiên xoay người lại, nhíu mày nhìn về phía gã người hầu chịu trách nhiệm trông nom khách xá.
“Không phải ngươi nói Kế tiên sinh ở trong phòng sao? Sao không có ai ở đây, ngài ấy đi ra ngoài lúc nào?”
Gã người hầu nhìn quanh, nghe Doãn Triệu Tiên nói xong cũng cực kỳ phiền muộn. Gã gãi đầu nghi hoặc không thôi.
“Ách…. Lão gia, lúc trước Kế tiên sinh đúng là ở đây. Tiểu nhân vẫn đứng ở vườn bên ngoài, cũng không thấy Kế tiên sinh đi ra…”
Một tên mặc trang phục quan sai đứng bên cạnh Doãn Triệu Tiên nghiêm mặt nhìn gã.
“Có phải ngươi ngủ gật không đấy, hay là ngươi vốn dĩ bỏ bê nhiệm vụ, giờ lại nói dối đại nhân?”
“Ai ôi!!! Lâu lắm lão gia mới mời người khác ở lại trong phủ. Tất cả mọi người đều bàn tán về Kế tiên sinh quá chừng. Tiểu nhân nào dám chậm trễ. Hơn nữa, có một người dọn dẹp sân viện với ta cũng không thấy Kế tiên sinh đi ra ngoài mà!”
Doãn Triệu Tiên đăm chiêu nhìn về phía mây đen cuồn cuộn, khoát tay áo.
“Được rồi. Việc này tới đây thôi. Đợi Kế tiên sinh trở về, người đến báo cho ta một tiếng.”
Thật ra, lần này y tới đây để hỏi Kế Duyên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Bản thân y có Hạo Nhiên chi khí nên lúc nghe thấy tiếng rồng ngâm và long ảnh trên trời, liền thấy mẫn cảm hơn dân chúng bình thường rất nhiều. Với lại, y cũng từng trải qua những chuyện thần tiên ma quái, nên việc đầu tiên nghĩ đến chính là đi hỏi người bằng hữu của mình.
Chỉ là hiện tại xem ra thời điểm Kế tiên sinh nghe được thanh âm kia, ngài đã trực tiếp đi thăm dò tình hình rồi.
Còn muốn hỏi sao người hầu không thấy được, chẳng lẽ nhân vật thần tiên muốn đi lại để ngươi có thể nhìn thấy hay sao?
“Ầm đùng đùng…. Ầm đùng đùng đùng….”
Tia chớp lóe lên, chiếu sáng mặt đất.
“Ầm ầm rào rào…”
Trong khoảnh khắc cơn mưa lớn ập xuống, chỉ trong mấy hơi thở, bụi bặm khô khốc trên mặt đất tựa như những hạt châu trắng nhảy múa. Từ đầu năm đến hôm nay, trận mưa nặng hạt như vậy quả thực rất hiếm thấy.
Trước đó khoảng nửa khắc đồng hồ, ở thôn Song Củng Kiều trong vòng ba mươi dặm xung quanh Nghiễm Động Hồ, người dân vẫn đang bận rộn làm việc.
“Ầm đùng đùng…”
Ngay lúc ấy, tia sấm chớp như nổ ngay trên đỉnh đầu.
“Ai nha mẹ ơi!” “Làm ta sợ hết hồn…”
“Sao ngày nắng bỗng nhiên có tiếng sấm vậy?”
“Này này, trời tối rồi!” “Các ngươi nhìn kìa, mây trên trời…”
“Hí…iiiiii. . .”
Tiếng sấm này đã hù dọa hầu như tất cả người già trẻ lớn bé trong thôn. Thật sự là quá đột ngột. Nhưng lúc ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ phát hiện ra đám mây như đang làm ảo thuật, không ngừng “dài” ra…
“G r à o o o. . .”
“Ầm đùng đùng…”
Tiếng rồng ngâm xa xăm cộng hưởng, tuy xem lẫn với tiếng sấm, nhưng lại lộ ra vẻ kì quái, khiến cho không ít người hai mặt nhìn nhau.
“Ùm…ụm bò….ò…. . . Ùm…ụm bò….ò…. . . G r à o o o. . .”
Tiếng rồng ngâm mang theo thanh âm gào rú thống khổ vang vọng mãi ở trên không trung. Người dân trong thôn đều bị dọa đến mức nổi hết da gà.
“Đứng đực ra đó làm gì, thu dọn đồ đạc đi!” “Vâng vâng…”
Thấy đám mây càng lúc càng lớn, càng ngày càng hạ thấp, tất cả hộ dân trong thôn đều vội vàng ôm quần áo đang phơi vào nhà. Ở sân phơi lúa đầu thôn còn hỗn loạn hơn. Người vác sàng lớn bằng trúc dùng để phơi tằm, người cất quần áo,… cái gì cũng cần thu dọn.
“Nhìn lên trời kìa~~ Mau nhìn lên trời!”
Trong thôn, có người lớn tiếng hô lên, sau đó lần lượt những người khác cũng la lớn “nhìn lên trời”, nhờ vậy không ít người đều ngẩng đầu.
Giờ phút này, trên bầu trời có một “đám mây dài”, dường như đang xé rách tầng mây rớt xuống. Đám mây vừa rơi, vừa tiết ra vô cùng vô tận khói mù, không ngừng “dài” ra, khiến cho một mảng “bóng mây” này hạ xuống, tạo thành một bức tường bằng mây, hơn nữa càng lúc càng gần mặt đất.
“Này này, đám mây kia sao giống hình con rồng vậy?”
“Cũng giống đấy…” “Ôi ôi ôi càng ngày càng thấp!”
“Sắp rơi xuống, sắp rơi xuống rồi!”
“Chạy mau… Có gì đó sắp rơi xuống rồi!”
“Đừng quan tâm tới đồ đạc trên kệ nữa, chạy~~~”
“Chạy mau!”
“A…”
…
Ở sân phơi lúa đầu thôn, người dân rối rít, hốt hoảng chạy thục mạng, theo bản năng chạy về phía nhà mình.
“Ù…ù…ù…”
Theo “Bóng mây” rơi xuống, gió lớn cũng xé rách khí lưu quét lên mặt đất, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng trâu gào to.
Rất nhiều thôn dân đều gắng sức chạy. Trong vô thức, bọn họ nhìn lên trời. Chỉ một lúc sau… bóng mây hình rồng chạm đất.
“Rầm…”
Phảng phất như địa long trở mình, mặt đất chấn động không ngừng. Những thôn dân chạy trốn không kịp đều bị chấn ngã xuống đất. Nhiều người cảm giác được dưới chân lắc lư không vững.
Sau đó, một luồng khí mạnh hơn quét tới.
Ù…ù…ù~~~~Xoát~~~
Những người vốn đang đứng vững đều bị dòng khí này trực tiếp va chạm cuốn lên khỏi mặt đất. Rất nhiều người đã chạy về nhà gần sân phơi lúa, tức thì bị thổi trúng. Tiếng “Lạch cạch lạch cạch” vang lên không ngừng, giống như bọn họ bị nhấc bổng lên vậy.
Bên trong luồng khí lưu điên cuồng, rất nhiều thôn dân chỉ dám ôm đầu ngồi xổm xuống, may mà nó đến nhanh đi cũng nhanh.
Sau đó, ở sân phơi lúa đầu thôn Song Củng Kiều, nơi này giống như vừa trải qua một trận hỏa hoạn lớn không có ánh sáng. Đám mây tựa như khói lửa thông thường điên cuồng tiết ra, bay thẳng lên bầu trời, tràn ngập thôn xóm và những vùng xung quanh.
Ánh mặt trời hoàn toàn bị che khuất. Theo tiếng sấm “ầm đùng đùng…”, mây đen vô tận nhanh chóng bao phủ trên bầu trời Lệ Thuận phủ.
Giờ phút này, người dân trong thôn Song Củng Kiều cảm giác như đang đứng trong sương mù, đưa tay không thấy được năm ngón. Sau khi đứng dậy trong sự sợ hãi, bọn họ chỉ có thể nhìn chăm chú lên mặt đất, cẩn thận bước từng bước tới người gần nhất. Lúc đó, họ mới có thể thở phào một hơi.
“Ầm đùng đùng…. Ầm đùng ù ù… Rào rào ầm đùng đùng…”
Giờ đây, tiếng sấm sét và bầu không khí kinh khủng này khiến người dân kinh hồn bạt vía.
“Rầm rầm á…”
Rốt cuộc trong bầu không khí áp lực ấy, trời cũng đổ mưa, để cho đám người trong thôn nhẹ nhàng thở ra.