Cho dù vị này không phải là tu sĩ Kết Đan kỳ thì tối thiểu phía sau người ta khẳng định là có một vị cao nhân Kết Đan kỳ, cho nên dù tham lam bí mật của khôi lỗi thú thì bọn họ cũng không có người nguyện ý làm người dẫn đầu, chỉ có thể trừng mắt nhìn mà thôi.
Mà vị quái nhân ngay từ đầu đã đối lập, lúc này đồng dạng ngồi ở chỗ kia không nói lời nào, không biết là bị khối thiết tinh này hù dọa, hay là vẫn còn ngượng ngùng, căn bản không thể đưa ra nhiều linh thạch như thế.
Lúc Hàn Lập nghe được thiết tinh, cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Vị sư phó không đáng tiền của hắn chính là đánh cuộc đưa cho vị Khung lão quái nọ hai khối thiết tinh. Lúc ấy nhìn xem bộ dáng với vẻ mặt buồn bực của lão sẽ biết vật ấy trân quý tới cực điểm.
Cứ như vậy, đôi khôi lỗi thú này không hề bị tranh chấp đã rơi vào tay gã khôi ngô. Khi tiếp nhận lấy khôi lỗi thú hắn kích động, hai tay có chút run rẩy.
Nhưng như vậy lại càng làm tu sĩ ở đây vô cùng nóng lòng muốn có. Đại bộ phận người trong bọn họ đều hận không thể nắm lấy đồ chơi này, cẩn thận nghiên cứu kỹ một chút ảo diệu ở trong đó.
Nam tử khôi ngô đầu đội đấu bồng sau khi nhận lấy khôi lỗi thú liền lập tức rời chỗ ngồi, hướng cửa đá đi đến. Nhưng là đi tới trước cửa thì phát hiện cửa đá đã đóng.
Hắn dùng sức đẩy hai cái, cửa đá vẫn không nhúc nhích.
“Đây là có ý tứ gì!”
“Chẳng lẽ mua được rồi, còn không cho người ta đi sao?” Thanh âm nam tử trầm xuống, âm điệu lúc đầu có chút quái dị, càng nghe càng cảm thấy không thoải mái.
“Đương nhiên không phải. Chỉ cần giao dịch chấm dứt, chúng ta lập tức mở đại môn, để cho các hạ ra ngoài. Nhưng là bây giờ lại không được” Lúc này nói chuyện không phải là nam tử cao gầy chủ trì giao dịch, mà là Hắc y nhân nói năng bén nhọn ở phía tay trái.
“Cái gì? Sao có đạo lý như vậy, ta lập tức phải rời khỏi nơi này.” Nam tử trở nên nổi giận, thanh âm cũng lớn hơn vài phần.
“Thật đáng tiếc, đây thật là quy củ của bổn điếm. Vì muốn phòng ngừa phát sinh không hay ngoài ý muốn, phải chấp nhận điều đặt ra này thôi. Các hạ ngay cả thời gian cũng không thể đợi được sao!” Âm thanh the thé của hắc y nhân bên tay phải vang lên, âm trầm nói.
“Hừ! Ta đương nhiên có thể chờ đợi, chẳng lẽ còn sợ ngươi sao chứ? Ta chính đang muốn nhìn một chút, phía sau còn có thể có đồ vật gì tốt xuất hiện” Nam tử này không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên thái độ biến đổi, nghênh ngang đi trở về.
Điều này làm cho những người khác cảm thấy ngoài ý muốn. Không biết vị này có chủ ý gì? Chẳng lẽ không biết rằng ở chỗ này nghỉ ngơi một khắc, hắn lại càng nguy hiểm sao chứ.
Lúc này phần lớn tu sĩ ở đây cũng nhìn ra người này đích thực là cảnh giới Trúc Cơ kỳ, nếu không người kia còn có thể an phận như vậy. Nhưng là người của bí điếm tựa hồ ngay từ đầu đã biết hư thực của hán tử khôi ngô, cũng không có ý tứ nhượng bộ chút nào.
Nếu gã khôi ngộ này không có đi. Cuộc đấu giá bên trong sảnh sẽ tiếp tục bắt đầu. Nhưng tâm tư đại đa số người đều không thể trở lại cuộc đấu giá. Liên tiếp xuất hiện hai kiện vật phẩm cũng không có người nào hô giá, cục diện lạnh lẽo làm cho hán tử cao gầy nọ trở nên rất xấu hổ.
Tuy nhiên trường đấu giá cũng đến lúc cuối. Đồ vật chân chính tốt rút cuộc cũng bắt đầu lộ diện.
“Linh dược đỉnh cấp, một gốc Hoàng Tinh chi ngàn năm. Không cần lời thừa khác, tại hạ không nói chư vị cũng rõ ràng về giá trị của dược thảo này hơn ta”.
Nam tử cao gầy vừa mới nói xong như thế, một cái hộp ngọc màu xanh biếc xuất hiện trong tay.
Sau đó hắn nghênh ngang liếc mắt xem xét các tu sĩ, thấy mọi người chú ý, bị hấp dẫn bởi thảo dược ngàn năm trong miệng hắn, mới âm thầm trộm vui nói:
“Gốc linh dược ngàn năm này chính là gần trăm năm qua mới có vài lần hiện thế, mua để luyện chế thành linh đan, tuyệt đối là cơ hội tốt nhất giúp chư vị đột phá cảnh giới, nâng cao pháp lực. Cho nên giá cơ bản bắt đầu từ năm trăm khối linh thạch”.
Sau khi nói xong những lời trên, nam tử cao gầy đem vỏ bọc hộp ngọc rút ra, tiếp theo dựng đứng hướng về phía các tu sĩ.
Nhất thời một cỗ dược hương nồng đậm tràn ngập cả đải sảnh, làm cho các tu sĩ vừa mừng vừa sợ.
Sợ chính là vạn vạn lần không nghĩ tới lần đấu giá này dĩ nhiên có dị bảo như thế xuất hiện. Mừng chính là nếu có thể mua về chế thuốc, chẳng phải như đối phương đã nói, so với đỉnh cấp pháp khí nào cũng đều mạnh hơn. Dù sao tăng lên chính là công pháp tự thân, mà không phải nhờ tới ngoại lực.
Bởi vậy nam tử cao gầy vừa mới nói ra giá cơ bản, lập tức có người không kịp đợi mở miệng nói.
“Một ngàn linh thạch”.
Tu sĩ thứ nhất mở miệng, lập tức khiến cho giá của linh thảo này đột nhiên gấp đôi. Làm cho nhiều người muốn hô giá sau đó tức giận trong lòng mắng to không thôi. Nhưng theo sau vẫn còn có người tiếp tục nâng cao giá.
“Một ngàn hai trăm khối linh thạch”.
“Một ngàn…”
Một người tiếp theo một người hô giá, trong chớp mắt đột phá đến hai ngàn. Mà Hàn Lập lại kinh ngạc nhìn dược thảo ngàn năm trên bàn xuất thần một trận.
Khi hắn nghe được dược thảo ngàn năm thì vẫn không thèm để ý. Chỉ nghĩ rằng ở địa phương khác cũng phát hiện ra dược tài ngàn năm.
Nhưng khi nam tử cao gầy đem ra Hoàng Tinh chi ngàn năm sáng ngời ở trong hộp, Hàn Lập lập tức khẳng định rằng linh dược đỉnh cấp này chính là một trong hai gốc cây lúc đầu bán cho Vạn Bảo lâu. Bởi vì linh thảo này dù sao cũng là do hắn nuôi dưỡng ra, hắn có thể nào nhận lầm đây chứ?
Tuy nhiên nếu linh dược đã ở trong tay Vạn Bảo lâu, vậy đối phương xử lý như thế nào, Hàn Lập cũng sẽ không nhàn rỗi quan tâm đến. Cho nên sau một hồi thoáng ngẩn người, Hàn Lập liền phục hồi lại tinh thần, vẫn bình tĩnh nhìn đông đảo tu sĩ tranh đoạt.
Nghe thanh âm của các tu sĩ dồn dập cạnh tranh, trong lòng Hàn Lập có chút tự đắc.
Dù sao cái này xuất phát từ trong tay mình, có thể làm cho người khác khẩn trương như vậy, điều này cũng là một loại kiêu ngạo chứ!