Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn nghe ra chua xót vô tận trong giọng nói của An Lan, vừa rồi bà chớp mắt vài cái như đang nỗ lực nuốt nước mắt vào trong?
An Lan dừng lại, nâng mắt lên, đáy mắt là một mảnh trong trẻo, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, giọng nói lại rất lười biếng và quyến rũ: “Chuyện trên giường vốn không nên nói trước mặt mọi người, nhưng tối hôm qua ba con lăn lộn mẹ hơn nửa đêm, nói không chừng trong bụng đã có dòng giống của ba con rồi, vậy sao ly hôn đây?”
An Lan vừa nói ra lời này thì sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn khó tin mà nhìn Lăng Hoa Thanh, chỉ thấy người ba chồng này của cô mặt không đổi sắc buông ly trà, không nhanh không chậm lại châm đầy cho mình, từ đầu tới đuôi như một người đứng ngoài cuộc.
Cô thật sự không hiểu nổi tình sử của ba mẹ chồng!
“Tiện phụ, mày là tiện… Phụ…” Lăng lão gia tử tức đến đứng bật dậy khỏi xe lăn, sau đó hai mắt trợn trắng rồi ngã thẳng xuống ghế.
“Ba.” Lăng Hoa Thịnh vội vàng tiến lên ấn vào huyệt nhân trung của Lăng lão gia tử, sau một lúc lão gia tử mới tỉnh táo lại, tức giận chỉ vào An Lan nửa ngày vẫn không nói ra được một chữ.
Lăng lão thái thái lạnh nhạt nói: “Thịnh Nhi, đẩy ba con về phòng nghỉ ngơi.”
Lăng Hoa Thịnh gật đầu, đẩy lão gia tử rời khỏi đại sảnh.
Lăng lão thái thái nhìn về phía Lăng Hoa Thanh: “Thằng hai, rốt cuộc trong lòng con suy nghĩ như thế nào?”
Lăng Hoa Thanh uống một hơi cạn sạch nước trà trong ly, chậm rãi buông ly xuống rồi thản nhiên trả lời: “Nếu cô ta nói không ly hôn, vậy không ly hôn.”
Phanh…
Ly trà nện xuống mặt đất, rơi vãi đầy đất.
Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ mà nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn siết chặt nắm đấm, âm trầm trừng Lăng Hoa Thanh, thất vọng lại phẫn nộ.
Lăng lão thái thái không kinh ngạc trước đáp án của Lăng Hoa Thanh, bà nghe xong thì chống bàn đứng lên: “Thằng hai, nếu con đã quyết định thì không cần nhắc lại chuyện này, từ hôm nay trở đi con dẫn An Lan dọn ra ngoài ở! Mẹ và ba con đều già rồi, còn muốn sống yên lành mấy ngày!”
Nói xong, bà phất phất tay với mọi người: “Được rồi, đều tan đi!”
Lăng Hàn đi lên trước: “Bà nội, con đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi.”
Lăng lão thái thái gật đầu, để Lăng Hàn dìu lên lầu, những người khác đều tan đi.
Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn gia đình Lăng Hoa Thanh.
Lăng Tiêu luôn nhìn chằm chằm Lăng Hoa Thanh, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, đứng lên mang theo khí thế dọa người rời khỏi nhà cũ.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng bế Lăng Thiên Vũ lên muốn đuổi theo, lúc này An Lan gọi cô lại: “Hoàn Hoàn, rất nhanh mẹ chồng nàng dâu chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong, bà còn nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ khá nghịch ngợm.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại bằng một nụ cười cứng đờ, ôm Lăng Thiên Vũ vội vàng rời đi.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, sắc mặt An Lan trầm xuống, hoàn toàn không còn vẻ lười nhác vừa rồi, bà không nhìn Lăng Hoa Thanh lấy một cái mà lập tức trở về phòng.
Lăng Hoa Thanh ra lệnh cho người hầu: “Dọn sạch mặt đất đi.”
Tiếp theo, ông ta đi theo sát An Lan.
Vừa vào cửa, Lăng Hoa Thanh đã khóa trái rồi bóp cổ An Lan: “Nói, năm đó người cùng bà gài bẫy tôi là ai?”
An Lan cười lạnh: “Ông cứ tra, không phải ông không gì không làm được sao?”
Năm đó Lăng Hoa Thanh đi tù ngay vào thời kỳ cường thịnh của Lăng thị, lúc ấy internet không phát triển như bây giờ, lấy thân phận lúc đó của Lăng Hoa Thanh hoàn toàn có thể phong tỏa chuyện này, tìm kẻ chết thay ngồi tù cho mình.
Nhưng chuyện năm đó vốn rất bí mật, mấy ngày sau lại bị truyền thông lan truyền khắp nơi, ông ta chưa thu được tin tức gì thì cảnh sát đã trực tiếp tới cửa bắt người.
Nếu sau lưng chuyện này không có một hoặc nhiều người phía sau màn thúc đẩy, ông ta không có khả năng thua nhanh như thế.
Đáng tiếc, mấy năm nay ông ta luôn bị nhốt trong tù, tra được quá ít chuyện.
Lăng Hoa Thanh bóp chặt cổ An Lan, nhìn chằm chằm vào mắt bà: “Nói, là Diệp Chính Lan, Đường Thắng Văn, hay là Thịnh Xán?”