Thắng ư? Ha hả, không thể nào!
“Nhanh nhìn, Porsche cũng vào đoạn cua rồi.”
Ánh mắt quần chúng ngước lên nhìn qua, nhìn thấy Porsche chuẩn bị bẻ cua, chỉ là vừa nhìn liền thấy tất cả mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, một việc mà cả đời đều khó quên.
Chỉ thấy chiếc Porsche như một con báo săn, không có ý muốn giảm tốc độ.
Không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc thêm!
Ôm cua không giảm tốc mà còn gia tốc, điên rồi ư? Đây là muốn làm gì?
“Điên rồi, điên mất rồi, người này là đồ điên.”
“Tốc độ này nhìn quá nhanh rồi, căn bản không thể nào vào đường cua được.”
“Cho dù kỹ thuật có cao như Rắn Hổ Mang cũng không thể không giảm tốc độ một chút mới có thể drift vào cua, mà con hàng này lại không giảm tốc độ tí nào, còn tăng tốc, kỹ thuật có cao đến mấy cũng không vào được.”
Đã có người che mắt, không nỡ nhìn cảnh xe nát người tan.
Theo tốc độ trước mắt thì tuyệt đối sẽ tông vào vách núi, không tồn tại khả năng thứ hai.
Hiện trường có rất nhiều tay đua lão luyện có nghiên cứu nhiều năm về đua xe, nhìn thế cứ không ngừng lắc đầu, dưới cục diện thế này, đừng nói có thể thắng, có thể sống sót đều là vấn đề.
Cho dù lập tức đạp phanh xe lại thì cũng không còn kịp.
Đinh Phong Thành tức giận xông đến hét: “Thằng ngu Giang Nghĩa, phắc diu, muốn chết cũng phải phân rõ thời gian chứ!”
Không ai lại tin Giang Nghĩa.
Chỉ có…
Đinh Thu Huyền chắp hai tay trước ngực, trong lòng thầm cầu nguyện, cho dù tất cả mọi người không tin Giang Nghĩa, cô vẫn giữ vững niềm tin đối với chồng mình như cũ.
Cô cắn nhẹ môi, kiên định với niềm tin của mình.
Nếu lần trước Giang Nghĩa có thể đem đến kỳ tích cho cô, vậy tại sao lần này lại không thể chứ?
Lần trước cô cho là chết chắc, lại có thể thuận lợi chiến thắng;
Lần này cũng có thể!
Đinh Thu Huyền hét lên: “Nghĩa, chiến thắng anh ta!”