Cẩm* hai ngày tiếp theo đều bò trên giường* Lý:”…”
Trẫm lúc đó không nên mủi lòng với tên khốn kia.
Thằng nhóc kia là tên khốn khiếp.
Đối với việc chủ tử nhà mình bất ngờ khỏi độc, còn cũng vị chủ thượng tổ chức sát thủ kia thả cơm chó khắp nơi, Nhiếp Minh biểu thị sức tiếp nhận của con người là có giới hạn nhưng khả năng tiếp nhận của hắn là có giới thiệu, cực kì bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Ngôn Tu nhớ lại rồi, liền điên cuồng bám dính Cẩm Lý. Thượng triều cũng muốn ôm Cẩm Lý theo. Tắm cũng muốn ôm Cẩm Lý theo. Đến đi vệ sinh… nếu mà Cẩm Lý không kiên quyết từ chối, có lẽ y cũng sẽ kéo anh theo mất.
Cẩm Lý đối với tên nhóc keo siêu dính này, một chút cũng không cảm thấy phiền, rất vui vẻ tiếp nhận chất kết dính mới này bên người.
Nếu là người thường, có lẽ đã bị y làm cho phiền chết rồi!
Việc hoàng thượng mang theo hoàng hậu dự triều chính, đám đại thần đương nhiên không can tâm, có điều chẳng ai dám đứng ra… kết quả, mỗi ngày đều là cảnh bọn họ bị đôi cẩu nam nam kia nhét cơm chó đến nghẹn.
Ngôn Tu tiếp tục ngồi trên ngai vàng đến năm 40 tuổi, y tự mình cảm thấy mình đã cống hiến đủ rồi, con dân hoàng quốc cũng đủ cơm no áo ấm, thiên hạ thái bình. Ngôn Tu muốn nghỉ việc sớm, cùng Cẩm Lý đi tận hưởng tuổi già.
Đối với quyết định này của Ngôn Tu, trừ Cẩm Lý ra, không một ai đồng ý.
Nhân dân bên ngoài kia, càng không đồng ý.
Hoàng thượng đương triều vừa tài vừa đức, lo cho bọn họ cơm nó áo ấm, thiên hạ thái bình… bọn họ sao có thể để hoàng thượng thoái vị chứ!
Trước lỗ lực ngăn cản của mọi người, Ngôn Tu trực tiếp viết chiếu truyền ngôi. Ngay trong đêm, cùng Cẩm Lý trốn đi. Đám đại thần biết chuyện, loạn thành một bầy gà.
—-
Mùa xuân năm thứ 31.
Bến đò Khải Hoa.
” Này lão già, ngươi rốt cuộc có biết trèo thuyền không thế?” Cẩm Lý dùng cần câu trong tay chọc chọc Ngôn Tu.
Ngôn Tu ai oán cầm chắc mái trèo, tay vẫn không ngừng khua trèo:” Cẩm Lý, em thay đổi rồi, mười năm trước, em vẫn còn nói anh mãi là nhóc con của em.”
Cẩm Lý:”…” Trẫm có nói thế sao? Trẫm không có!:” Lão già, nói lắm thế, mau trèo thuyền đi.”
” Em bóc lột sức lao động của người già!”
” Nói lắm thế! Có tin ta… ừm…”
Ngôn Tu hôn chán rồi mới chịu buông anh ra:” Tin.”
Cẩm Lý:”…”
” Ngươi đứng im đó, để ta đánh chết ngươi.”
” Phu quân tha mạng a!!!”
Cẩm Lý:”…”
” Lão già chết tiệt! Lại trêu trọc ta! Ngươi tin ta đánh chết ngươi không?”
” Không tin.” Ngôn Tu quả quyết lắc đầu.
Cẩm Lý lúc này liền nhận ra bất thường, hướng hai tay chống không của Ngôn Tu nhìn nhìn một phen:” Mái chèo đâu rồi.”
” A!” Ngôn Tu lúc này có vẻ cũng nhận ra rồi, khoa chương a lên một tiếng!
Cẩm Lý:”…”
” Ngươi lại làm rơi mái trèo, đây là cái mái trèo thứ 5 trong tháng rồi đó, tiền ta câu cá kiếm được cũng không đủ mua mái trèo giúp ngươi đâu.”
Trẫm với ngươi đều bỏ việc rồi, lấy đâu ra tiền mua mái trèo nữa đây. Bây giờ cũng không thể hò hét lập lại tổ chức được mà.
Cẩm Lý tức giận, vung tay đánh vào ngực Ngôn Tu. Ngôn Tu ôm lấy Cẩm Lý, đáng thương:” Anh không biết trèo mà.”
” Lần sau đổi thành ta trèo, ngươi câu cá.”
” Được.”
” Lão già, có phải do ta chiều ngươi quá nên ngươi hư đúng không?”
” Ừm.” Ngôn Tu đơn giản nở nụ cười, khóe mắt cũng đã nhiều thêm vài nếp nhăn.
” Thôi, ngươi thích là được, ai bảo ta yêu ngươi chứ!”
” Cẩm Lý!”
” Ừm?”
” Anh cũng yêu em.” Ngôn Tu cúi người, hạ xuống một nụ hôn.