Trong quá trình luyện tập ép lưng cặp, Tôn Huy và Mãn Thầu ở trong một nhóm, Nam Tương Uyển và Cố Bắc Hoài ở trong một nhóm.
(P/s: Ép lưng là kiểu tập 2 người quay lưng vào nhau rồi choàng tay, dùng lực nhấc đối phương lên bằng lưng á mn, hiểu hong?)
Cách đó rất xa, Mãn Thầu trò chuyện với Tôn Huy.
Mãn Thầu: “Mày có thấy không?”
Tôn Huy: “Câm miệng và làm cho tốt.”
Mãn Thầu: “Nhìn đi!”
Tôn Huy: “ Không muốn.”
Mãn Thầu: “Cho tao chút thể diện đi, nhìn đi nhanh lên.”
Tôn Huy miễn cưỡng quay đầu lại, nhưng…
“Pfft!”
Tôn Huy gần như không thể kìm lại được.
Nam Tương Uyển ở xa, huấn luyện chăm chỉ, và phạm vi chuyển động khá lớn.
Trong miệng không ngừng phát ra âm thanh “haha” và “haha”.
Ồn ào!
Cố Bắc Hoài, người trong nhóm của cô, vô cảm, giống như một cỗ máy hợp tác tàn nhẫn.
Hai nhóm bên cạnh cô không biết có bị kích thích hay không.
Cũng bắt đầu ‘này ha’ ‘này ha’, tốc độ cũng nhanh hơn.
Cuối cùng, mọi người đều bàn tán xôn xao!
Cảnh tượng trở nên không thể kiểm soát được…
Tôn Huy quay lại và nói: “E hèm! Đừng nói chuyện phiếm nữa, luyện tập nhanh lên.”
Mãn Thầu đảo mắt: “Tao không nói chuyện phiếm, mày có thể quan sát kỹ hơn không? Nam Tương Uyển quá phấn khích! Nhìn xem cô ấy chiều nay làm gì? Vừa chạy vừa la hét, khiêu khích đồng đội… bây giờ lại đang hưng phấn cái gì?”
Tôn Huy im lặng một lúc, đột nhiên nghĩ đến Nam Tương Uyển ngày đầu tiên ở đây. Chẳng những không thua thiệt mà còn làm gương xấu cho đối phương.
Đến mức bây giờ nhìn Nam Tương Uyển như muốn nói ‘Nào! Đến đây! ‘
Bất khả chiến bại.
Cô ấy chắc đã hiểu lầm điều gì đó…
Mãn Thầu: “Tao hơi lo lắng.”
Tôn Huy: “Chúng ta hãy quay lại và rèn luyện nội dung khác”
…
Hết buổi chiều
Mọi người mồ hôi nhễ nhại, đi ăn.
Đi ngang qua bãi đất, họ thấy nhóm diễn viên vẫn đang đứng trong tư thế quân nhân.
Mỗi biểu cảm đều là đau khổ!
Xấu xí như mắc nghẹn.
Nam Tương Uyển: “Còn đứng sao?”
Đứng cả buổi chiều, còn chưa học được sao?
Rốt cuộc, các bạn học như thế nào vậy!
Hứa Ngôn: “…”
Những người khác mặt không biểu cảm gì, vô cùng hôi thối.
Long Dược: “Học được rồi, bắt đầu chạy 3000 mét đi!”
Quý Kỷ Nhu: “???”
Chu Vân: “!!!”
Hứa Ngôn cũng bị sốc, cô ấy nghĩ rằng nhiệm vụ của họ trong buổi chiều chỉ là đứng trong tư thế quân đội
Long Dược: “Tại sao? Không hài lòng?”
Đàm Thâm: “Long thiếu úy, huấn luyện tiếp nữa chúng ta thực sự không làm được, trong chúng ta có nữ sinh, thể lực không đủ, làm việc quá sức sẽ ngất mất!”
Quý Kỷ Nhu: “Vâng, vâng! Xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi không thể chịu đựng được nữa!”
Long Dược nheo mắt lại và không nói gì.
Chỉ quay lại và bắt đầu chạy.
Bất kể những người này có được đào tạo hay không, những bài tập hàng ngày của cô không thể thiếu.
Đàm Thâm nhìn và vỗ vai Quý Kỷ Nhu: “Được rồi, trưởng Long không đưa ra yêu cầu bắt buộc. Các cô mệt mỏi và đi nghỉ ngơi đi. “
Quý Kỷ Nhu: “Anh Đàm Thâm, anh thật tốt bụng”
Lần này, Hứa Ngôn đã theo tốc độ của Long Dược và bắt đầu chạy.
Mặc dù cô đã mệt mỏi vì đứng cả buổi chiều và không thể chạy 3000 mét, nhưng chạy một lúc thì vẫn ổn.
Cô cố gắng theo kịp, cố gắng hết sức.
Những người khác đều sững sờ!
Hứa Ngôn, bạn thực sự chạy?
Đàm Thâm cau mày, sau đó thở dài: “Được rồi, tôi sẽ chạy với Hứa Ngôn, bạn trở về nghỉ ngơi đi.”
Quý Kỷ Nhu: “Anh Đàm Thâm, Hứa Ngôn tự nguyện chạy, anh không cần phải đi cùng cô ấy. Anh đã quá mệt mỏi rồi.”
Đàm Thâm; “Không sao! Cô ấy ở một mình tôi sẽ lo lắng.”
Nói xong, anh bắt đầu chạy theo cô.
Các diễn viên còn lại đều thán phục, Đàm Thâm thật sự không còn gì để chê.
Cố Bắc Hoài từ xa quan sát một hồi, sau đó quay người đuổi theo Nam Tương Uyển đi nhà ăn.
Trong nhà ăn, Nam Tương Uyển đang ăn một bát cơm lớn, ngồi cùng bàn với các anh chị em của mình.
Cô ấy đã hoàn toàn hoà nhập!
Trên bàn ăn tối, Nam Tương Uyển mặt đối mặt với tráng sĩ ngày nào.
Người này tên là Đằng Thế Hải, khí lực rất tốt.
Sau khi đọ sức với Nam Tương Uyển vào ban ngày, họ lại bắt đầu chiến đấu!
Tại thời điểm này, nó không chỉ là ăn cơm.
Một nữ quân nhân bên cạnh huýt sáo: “123, bắt đầu!”
Hai người bắt đầu so tốc độ!
Nam Tương Uyển bưng bát cơm trong tay.
Đằng Thế Hải lúc đầu cũng rất nhanh, nhưng ăn được một lúc liền không nhịn được nữa, đặt bát cơm xuống bắt đầu nhai, nhưng không nhai thì nuốt không trôi.
Mặt khác, miệng Nam Tương Uyển giống như một cái hố không đáy.
Tiếp tục nuốt! Tiếp tục nuốt!