“Đá Tinh Tử cao phẩm! Thiên a, cả cuộc đời này của ta sống không còn gì tiếc nuối nữa rồi!”
“Là đá chứ không phải tinh thạch sao?”
“Tinh thạch trên lục địa hiếm có như vậy, làm sao có thể ngẫu nhiên mà nhìn thấy chứ?”
“Đúng vậy! Đá Tinh Tử mặc dù không tốt bằng tinh thạch, nhưng mà công dụng thì hoàn toàn giống nhau!”
“Phải rồi đấy! Cả đời này có thể nhìn thấy thứ thần kỳ như tinh thạch, chắc lúc đó cũng sắp bước vào quỷ môn quang rồi!”
Hiển nhiên, vật phẩm cuối cùng này cực kỳ quý giá, tiếng ồn ào bàn tán mãi không chấm dứt, Mạc La cũng chỉ yên lặng chờ đợi.
“Được rồi, giá khởi điểm là năm nghìn lượng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới năm trăm lượng vàng! Mọi người hãy tranh thủ nắm bắt nhé bởi vì trong tay hội đấu giá cũng chỉ có hai viên này mà thôi!”
Không biết thật giả như nào, nhưng khi nghe thông báo bắt đầu đấu giá, mọi người đều tranh nhau giơ bảng.
Những người nào không đủ khả năng tham gia cũng chỉ yên lặng nhìn người khác đấu giá, vừa uống trà ấm vừa ăn điểm tâm.
“Sáu nghìn.”
“Tám nghìn lượng!”
“Một vạn lượng!”
“Ba vạn!”
“Ba vạn hai nghìn lượng vàng.”
Chỉ qua một vài lần hô giá, số tiền đấu giá đã tăng lên hơn một vạn, những kẻ không có đủ kinh phí bên dưới khán phòng đều nhìn lên trên dãy phòng bao, nhìn những kẻ giấu mặt phô trương tiền tài.
“Ba vạn bảy nghìn!”
“Bốn vạn chín nghìn lượng vàng.”
Vô số tiếng báo giá vang lên, chỉ trong khoảng thời gian chưa tới nửa khắc, giá trị vật phẩm đã lên tới số vạn.
Sáu phòng chữ riêng đều đồng nhất xuất hiện, tranh nhau viên đá Tinh Tử quý hiếm này.
Hàn Trịnh cùng Hưng Công dán chặt mắt nhìn vào viên đá phát ra ánh sáng kia, trong lòng thật sự mong có thể sở hữu nó trong tay, Hưng Công nắm chặt bàn tay hô giá.
“Năm vạn lượng.”
Ưu Thu Phỉ bất ngờ nhìn sang phu quân của mình, sau lại từ ánh mắt nhìn ra được ý muốn của hắn bèn im lặng suy nghĩ.
Nếu y muốn vật phẩm này, vậy nàng sẽ cố gắng giúp y một chút, dù sao hai người là vợ chồng với nhau, tiền tài vật chất đều là vật ngoài thân, không thể so sánh được với tình cảm bền chặt giữa bọn họ.
“Năm vạn ba nghìn lượng.” Cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị nhanh chóng lên giá, trong lòng mong mỏi mình sẽ giành được chiến thắng, nhưng tiếc rằng đời không như ý muốn của hắn.
“Năm vạn tám nghìn.” Nữ tử phòng riêng chữ Ngọc theo sát nút tăng giá lên, cảm giác giống như hôm nay nàng đến là để chơi đùa với mọi người đấu giá vậy!
“Sáu vạn!” Hưng Công sau khi được Ưu Thu Phỉ âm thầm nắm tay ủng hộ liền yên tâm hơn, tiếng hô đấu giá cũng thoải mái hơn không ít.
“Phòng chữ Nghiêm ra giá sáu vạn lượng vàng, mọi người có ai còn ra giá cao hơn nữa không nào?” Mạc La nhanh chóng chen vào cổ động.
“Sáu vạn hai nghìn lượng.” Vũ Uy Nghị ngay lập tức hô giá, cảm thấy có lẽ lần này có thể thu viên đá Tinh Tử này vào tay.
“Bảy vạn.” Nam tử giọng trầm khàn phòng chữ Ký lúc này bắt đầu tham gia đấu giá.
“Tám vạn!” Phòng riêng chữ Phạm từ đầu đến cuối không lên tiếng cuối cùng cũng mở lời, âm thanh phát ra trầm thấp đầy uy lực mạnh mẽ.
“Tám vạn ba nghìn lượng vàng.” Hưng Công hơi nhíu mày, cảm thấy số tiền chuẩn bị vượt mức dự liệu của hắn.
“Chín vạn một nghìn lượng.” Vũ Uy Nghị híp mắt, mặc dù trong lòng đang vô cùng tức tối nhưng bên ngoài vẫn duy trì giọng nói bình tĩnh.
“Mười vạn.”
Mọi người bên dưới liên tục vang lên tiếng hút khí, ánh mắt nhìn lên phía phòng riêng chữ Ký đầy tò mò, ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Đấu giá mười năm vạn mua bí tịch, lại thêm một vạn mua Mệnh Trường đan, bây giờ vẫn có thể hô báo thêm mười vạn để mua đá tinh thạch, không biết thế lực phía sau nam tử đó khổng lồ đến đâu a! Thật sự là rất trâu bò luôn!
“Mười một vạn.” Phòng riêng chữ Phạm không chút yếu thế liền lên tiếng.
“Mười một vạn một nghìn một trăm mười một lượng vàng!” Nữ tử thánh thót của phòng riêng chữ Ngọc giống như hoàn toàn không nhận ra không khí căng thẳng.