Cùng Tang.
Thanh Quỳ đang cứu chữa thương binh, đột nhiên, có binh sĩ truyền báo: “Tam điện hạ! Tiểu Chúc công tử yêu cầu vào doanh!”
Triều Phong khẽ giật mình, Thanh Quỳ vừa nối xương cho một thương binh gãy xương xong, đang băng bó vết thương, nghe vậy hỏi: “Tiểu Chúc công tử là ai?”
“Hắn tên là Chúc Hách, con trai của Chúc Cửu Âm, cũng là tộc trưởng đời tiếp theo của Chúc Long nhất tộc.” Triều Phong trong lòng nổi lên mây đen, trên mặt lại ung dung thản nhiên, nói: “Truyền quân lệnh của bổn tọa, trọng địa (chỗ quan trọng) quân doanh, kẻ không phận sự không được vào.”
Binh sĩ còn chưa truyền báo, một người đã sải bước đi tới. Đi cùng với hắn, còn có từng trận gió tanh.
Chúc Hách ánh mắt âm lãnh, đầu tiên là nhìn thoáng qua Triều Phong, sau đó liền hướng ánh nhìn sang Thanh Quỳ. Toàn thân Thanh Quỳ bị hàn ý đông lạnh, có một loại ảo giác sởn cả gai ốc.
Triều Phong không hề đứng dậy, vẫn đang châm một ly rượu, hỏi: “Tiểu Chúc công tử, bổn tọa cho phép ngươi vào đây chưa? Tự ý xông vào trọng địa quân doanh, nên bị tội gì nhỉ?”
Chúc Hách lúc này mới dời tầm mắt khỏi người Thanh Quỳ, hắn lần nữa nhìn về phía Triều Phong, lại không chút nào sợ hãi. Loading…
“Tam điện hạ một mình dẫn binh ra bên ngoài, thật ngay cả Ma tộc lập ai làm tôn cũng không nhớ rõ nữa sao?” Dứt lời, không đợi Triều Phong phản bác, tay phải hắn hiện ra một tấm lệnh bài. Ngay lập tức, binh sĩ trong doanh trung đồng loạt quỳ xuống. Ngay cả Triều Phong, cũng tức khắc vẻ mặt ngưng trọng.
Chúc Hách chậm rãi đi tới trước mặt Triều Phong, để cho hắn thấy rõ hơn: “Xem ra, Tam điện hạ thực sự là ngay cả Hình Thiên Ngự ma lệnh cũng không nhận ra nữa rồi.”
Triều Phong đứng dậy, vén vạt áo lên, quỳ một gối xuống đất: “Hình Thiên Ngự ma lệnh là tín vật của các đời Ma tôn, bổn tọa đương nhiên nhận ra. Không biết phụ tôn có dụ lệnh gì?”
Chúc Hách lúc này mới cười lạnh, cao giọng nói: “Ma tôn có lệnh, Tam điện hạ và Dạ Đàm công chúa lập tức theo bản sứ trở về Thần Hôn đạo, không được chậm trễ.”
Sao phụ tôn lại đột nhiên triệu hồi mình? Còn xuất động cả Hình Thiên Ngự ma lệnh nữa, Ma tộc đã xảy ra chuyện gì sao? Triều Phong đang thầm suy đoán, Chúc Hách đã âm dương quái khí nói: “Tam điện hạ, Dạ Đàm công chúa, mời hai vị đi!”
Cốc Hải Triều từ từ xê dịch đến bên cạnh Triều Phong, nói: “E rằng Thần Hồn đạo đã xảy ra chuyện lớn rồi, ngay cả Thám báo doanh cũng bị phong tỏa. Tai mắt của chúng ta đã bị cắt đứt hết.”
Trên mặt Triều Phong u ám mây đen, Chúc Hách tay cầm Hình Thiên Ngự ma lệnh, đi tới trước mặt hắn: “Sao nào, chẳng lẽ Tam điện hạ muốn kháng chỉ à?”
Cốc Hải Triều nhịn không được, tức giận nói: “Tiểu Chúc công tử! Ngươi cũng biết ngài ấy là Tam điện hạ, con trai đương kim Ma tôn! Chẳng lẽ tay cầm Hình Thiên Ngự ma lệnh, liền không cần phân trên dưới cao thấp sao?”
“Con trai Ma tôn?” Chúc Hách như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, “Đừng tưởng rằng các ngươi giết Nhị điện hạ, Ma tộc có thể để cho mẫu tử các người tùy ý muốn làm gì thì làm. Ma tôn còn đang khỏe mạnh, Ma tộc còn có Đại điện hạ Ô Đại! Không thể để một tạp chủng lai lịch không rõ, lòng dạ nham hiểm làm càn!”
Hắn ngang nhiên nói những lời như vậy, Triều Phong lại không hề tức giận, ngược lại mỉm cười nói: “Tiểu Chúc công tử, vẫn là đừng hao phí miệng lưỡi nữa. Khẩn trương cùng ta lên đường, tránh để phụ tôn đợi lâu.”
Cốc Hải Triều vội kêu: “Điện hạ!”
Triều Phong đương nhiên biết hắn muốn nói gì, Chúc Hách khí thế to lớn, cứ như vậy cùng hắn trở về Thần Hôn đạo, thực sự quá nguy hiểm. Hắn nhẹ giọng nói: “Hình Thiên Ngự ma lệnh đang nằm trong tay hắn.”
Cốc Hải Triều nhìn thoáng qua Chúc Hách, cũng không làm gì được. Hình Thiên Ngự ma lệnh là tín vật của các đời Ma tôn, sinh ra đã có sẵn một lại uy hiếp và chế ước với tất cả Ma tộc. Huống hồ làm trái Hình Thiên Ngự ma lệnh, chính là chống lại Ma tôn, ai dám động thủ?