“Cô……cô là Ayako Nikkeikawa?”
“Cô biết tôi à?” Cô ta nhếch mép cười ngông cuồng: “Nếu đã biết, nên biết ta tàn nhẫn thế nào chứ, nếu cô hợp tác với tôi, có lẽ tôi còn có thể để cho cô sống sót ra khỏi cánh cửa này.”
“Hợp tác thế nào?”
“Cô làm thế nào để tiếp cận Cố Thành Trung? Nói thật với tôi!”. “Cố Thành Trung chính là một thăng điên.
Anh ta nhầm tôi với vợ anh ta. Một khi bị kích động, anh ta sẽ phát điên. Tôi cũng bất lực. Anh trai anh ta đã cho tôi rất nhiều tiền, bảo tôi đóng giả làm Hứa Trúc Linh. Tôi … một thời gian nữa tôi sẽ về nước, tôi sẽ không ở lại Đế Đô lâu nữa, đừng làm hại tôi.”
Nên thừa nhận thua thì phải nhận thua, Hứa Trúc Linh chớp mắt, không nói dối một lời.
Câu chuyện đích thị là như thế, chỉ là cô đã che dấu đi phần quan trọng nhất mà thôi.
Fukuhara Yui quan sát cô ấy, và sau đó nói với Ayako Nikkeikawa: “Thưa cô, cô ta không nói dối, và không có chuyển động nào từ máy phát hiện nói dối.”
“Máy phát hiện nói dối?”
Hứa Trúc Linh ngay lập tức trở nên căng thẳng, có một vật công nghệ cao đang ngồi dưới mông cô ấy?
Vậy chỉ cần nói dối một chút, bốc bốn sẽ chết rất thảm?
Sắc mặt cô bỗng dưng tái mặt, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân vì sợ hãi.
Cố Thành Trung có phát hiện ra mình bị mất tích không đây, mau mau đến cứu mình đi.
Ayako Nikkeikawa rất hài lòng với kết quả này: “Cô thật là một cô gái thật thà, hiện tại tôi có chuyện muốn cô làm thay tôi, ngoại trừ cô ra thì không ai có thể làm được”
“Có chuyện gì vậy?”
Lưỡi cô run lên nói.
“Tôi muốn mạng của Cố Thành Trung, nhưng bây giờ tôi không thể rời Hà Nội, ở Đà Nẵng cũng không có người đủ năng lực để có thể tiếp cận anh ta.
Sớm muộn gì tôi và anh ta cũng sẽ có một trận chiến, tôi phải tắm sự nhục nhã mà anh ta mang đến trong vũng máu. Yui, đưa đồ cho cô ấy.”