– Ách!
Nhìn thấy hành động của mọi người, Nhiếp Vân không thèm biết hắn nghĩ gì và lắc đầu.
Hắn đạt được thứ nhất chỉ là tùy ý mà làm, không nghĩ tới lại làm cho Kiền Huyết tứ quân tử kiêng kị, ngược lại chuẩn bị không kịp.
Cho dù kiêng kị cũng không sao cả, mục tiêu của hắn là Kiền Huyết hoàng đế, Kiền Huyết Long Ấn, những lũ tiểu nhân này vật này không cần quan tâm.
Cũng chính bởi vì loại tâm tình này làm thái độ của hắn ngạo nghễ, đám người Diêm Siêu nhìn thấy liền tức giận.
Có Mộc Huyền mở đầu, mấy người khác cũng không nổi giận, cả đám đều đi lên nâng trường thương và không nói gì.
– Vân Đồng!
Lúc này mọi người đã khảo hạch xong, chỉ còn lại một mình Nhiếp Vân.
Ba trăm người thông qua văn khảo thi và nâng xã tắc chi thương chỉ còn một nửa, còn một trăm năm mươi người.
Không để ý tới ánh mắt những người khác, Nhiếp Vân đi tới trước trường thương, cũng không cần hai tay, cánh tay phải nắm lấy trường thương.
Ầm ầm!
Bàn tay chấn động, trường thương nâng lên, nó quay cuồng và bắn ra thương hỏa về phía trước.
Vèo!
Một đạo thương khí sáng ngời xuát hiện và lao thẳng về phía Mộc Huyền.
Vừa rồi Mộc Huyền dùng thương khí ý định làm hắn không hạ đài được, hắn hiện tại ngụy trang Vân Đồng kiệt ngao bất tuần, làm sao có thể nuốt cơn tức này,cho nên hắn phả trả thù.
– Ta nói rồi, không được đả thương người!
Không nghĩ tới Mộc Huyền muốn đối phó hắn, người này quá biết báo thù, quan chủ khảo cau mày, hắn vung tay áo lên, một đạo lực lượng ngăn cản trường thương.
Lực lượng hắn đụng một cái, thương mang cũng không ngừng và đâm về phía trước giống như đâm rách tờ giấy, một tiếng giòn tan vang lên.
– Cái gì?
Mộc Huyền cho rằng đối phương công kích tối đa hù dọa mà thôi, cũng không có làm phòng bị gì, nằm cũng không ngờ trái ngược với hắn suy nghĩ lúc này không kịp trốn tránh bị đánh trúng vào ngực.
PHỐC!
Bị thương mang đánh trúng, máu tươi phun tung tóe, Mộc Huyền bay ra ngoài và xuất hiện cái động lớn.
– Ngươi…
Nhiếp Vân cũng không hạ sát thủ, vết thương tuy lớn nhưng không đánh chết, cùng là một chiêu nhưng đồng tác như nhau, không làm người này bị thương căn bản, chính bởi vì như thế nên Mộc Huyền tức giận kêu gào suýt ngất đi.
Quan chủ khảo không thể ngăn cản thương khí của Nhiếp Vân, sắc mặt hắn không dễ nhìn, đang muốn phát tác đã thấy hắn buông xã tắc chi thương xuống, cũng không nói nhiều và hừ một tiếng.
– Rất tốt, tiểu tử này đủ càn rỡ, qua một hồi tỷ thí, ta xem hắn làm sao có thể hung hăng càn quấy như hiện tại!
Đám người Diêm Siêu công tử không nghĩ tới Vân Đồng dám làm như thế, dám vạch mặt với nhau tại đây, bọn họ vô cùng tức giận.
Bọn họ được xưng Kiền Huyết tứ quân tử, là một chỉnh thể, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, Mộc Huyền bị một thương đánh bị thương, tương đương với tát vào mặt bọn họ, bọn họ làm sao nuốt cục tức này.
Đám người Diêm Siêu sắp tức điên, những người khác lúc này giật mình.
Nhất là một người cầm xã tắc chi thương bằng một tay, mọi người vô cùng bội phục.
Bọn họ tốn sức toàn thân mới có thể nâng thanh xã tắc chi thương lên cao, đối phương chỉ dùng một tay đã nâng cây thương lên, thực lực mạnh không kém gì những kẻ gọi là tứ đại quân tử!
Khó trách dám trực tiếp khiêu khích tứ quân tử, thì ra hắn có chỗ dựa vào.
– Quá lợi hại, qua một hồi đấu võ sẽ có trò hay để xem.
– Ta vốn cho rằng đám người Diêm Siêu công tử có thể đạt được quán quân, hiện tại xem ra Vân Đồng vô cùng có khả năng.
– Cũng không nhất định, hắn công nhiên đả thương Mộc Huyền, tất nhiên lọt vào đám người Diêm Siêu bắn ngược, thời điểm võ đấu sẽ ra tay độc ác với hắn, hắn có thể tránh thoát hay không còn khó nói.
– Dù sao hắn cũng là một người.
Mọi người nghị luận liên tục, lén nói thầm với nhau.