Tuy rằng Tần Ngọc đang bệnh nguy kịch, nhưng vẫn thấu hiểu lòng người, vừa nhìn thần sắc Tần Triêu Dương liền đoán được băn khoăn trong lòng hắn.
– Lão tổ cũng không muốn nghĩ nhiều, chờ mong Dương tiểu huynh đệ có thể mau mang đồ về, nhưng mà… dù cho hắn không lấy được đồ, cũng nên trở về nói với ta một tiếng. Sức người có giới hạn, lão hủ cũng hiểu được, nhưng hiện tại hắn… Ôi!
– Có lẽ Dương đại ca còn chuyện quan trọng níu kéo! Tần Ngọc nhẹ nhàng nói, vừa nói xong lại ho mạnh.
– Chỉ mong là thế. Tần Triêu Dương cười khổ, nhưng trong lòng không đồng ý.
Dù là thật có chuyện gì quan trọng níu kéo, tìm người truyền tin về cũng được chứ? Trong lòng hắn càng cho rằng Dương Khai cầm Bách Vạn Kiếm của Tần gia, sẽ một đi không trở lại.
Đánh mất Đế Bảo Bách Vạn Kiếm thì cũng thôi, thứ này dù quý giá, nhưng hiện tại Tần gia suy thoái, đã không còn người phát huy được năng lực của nó. Người thường vô tội ôm ngọc có tội, nói không chừng còn dẫn tới rắc rối gì.
Nhưng trả giá khi nhìn nhầm người làm Tần Triêu Dương cảm thấy vô cùng đau lòng, thầm hối hận sao mình lại giao thứ trọng yếu như thế cho một người mới quen không lâu.
Nếu như để hắn tự đi Tứ Quý Chi Địa, có lẽ còn một đường hy vọng, không đến mức để Tần Ngọc nằm đây chờ chết.
Trong lòng tự trách, làm cho Tần Triêu Dương đêm không ngủ được, ăn uống không yên.
– Dương đại ca sẽ trở lại. Tần Ngọc cam đoan.
– Hắn không phải hạng người lấy đồ người rồi không nói mà chạy.
– Tiểu thư, đã lúc nào rồi, ngài còn nói đỡ cho người kia. Tỳ nữ nhìn mà đau lòng, nước mắt lại trào ra.
– Ngươi biết cái gì. Tần Ngọc mắng nàng một câu, tiếp tục nói: – Tuy rằng ta tiếp xúc với Dương đại ca không lâu, nhưng lão tổ ngài nên biết, ta mang Tạo Hóa Thiên Đồng, nhìn người cực chính xác.
Nghe vậy, ánh mắt Tần Triêu Dương sáng ngời, tâm tình tuyệt vọng cũng sinh ra một tia hy vọng.
Quả thật là thế, tuy rằng tu vi Tần Ngọc không cao, nhưng bởi vì mang theo Tạo Hóa Thiên Đồng, nhìn người luôn chính xác. Bình thường, nàng chỉ cần nhìn người một lần, là có thể biết được người này thiện ác, đáng tin hay không.
Lúc trước nếu không được Tần Ngọc đồng ý, có thế nào Tần Triêu Dương cũng sẽ không dám tặng chỗ vào Tứ Quý Chi Địa cho Dương Khai.
– Cho nên Dương đại ca nhất định bị chuyện gì níu kéo… Tần Ngọc kết luận, lại nói: – Lão tổ, ngài cứ làm việc đi, không cần lo lắng cho ta, sớm muộn gì cũng sẽ khỏe lên. Ngược lại bên trong Phong Lâm Thành… ta nghe Tuệ nhi nói trong thời gian này có không ít đại nhân vật đến đây, ngay cả Tần gia ta cũng vào ở một vị?
– Phải! Tần Triêu Dương nghe vậy gật đầu: – Mấy ngày nay con bệnh nặng, lão tổ không nói cho con biết, tiểu nha đầu này lại nói lung tung.
Vừa nói, hắn còn trừng tỳ nữ Tuệ nhi kia.
Tỳ nữ vội thè lưỡi, giải thích:
– Nô tỳ thấy tiểu thư khổ sở chờ đợi, tùy tiện nói chút chuyện, lần sau nô tỳ không dám nữa!
– Còn có lần nữa, chặt chân chó của ngươi! Tần Triêu Dương hừ lạnh.
– Đừng sợ, lão tổ dọa ngươi thôi. Tần Ngọc mỉm cười, vỗ tay Tuệ nhi.
Tần Triêu Dương thở dài, nói: – Người làm trong nhà, đều bị con chiều hư hết rồi.
– Lão tổ, trong thành gần đây lại xảy ra chuyện gì, sao lại thu hút nhiều người đến đây như thế? Tần Ngọc quay sang hỏi.
2 năm gần đây, Phong Lâm Thành vẫn luôn không yên bình, đầu tiên là thánh linh hiện thế, dẫn tới thế lực bá chủ như Tinh Thần Cung cũng phái cường giả đến tra xét, sau đó lại là ma khí vây thành, náo loạn tung trời, Mộc Sâm Thành gần đó bị tai ương sắp diệt thành, cũng may cuối cùng ma khí tự rút lui, làm cho ma nhân khôi phục thần trí.
Bằng không, hiện tại Mộc Sâm Thành đã là tòa thành trống.
Lần đó, mấy vị Đế Tôn Cảnh không ngại khổ cực, đích thân đi tham dò.
Hiện tại không biết vì chuyện gì, thu hút không ít cường giả đến đây. Tuy rằng Tần Ngọc nghe Tuệ nhi nói chút lời đồn, nhưng không rõ ràng, tự nhiên phải hỏi cho kỹ.
– Truy căn nguyên, chuyện lần này có liên quan đến chuyện ma khí xuất thế lần trước. Tần Triêu Dương thở dài, tràn đầy ưu sầu.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ngọc khẽ biến, kinh hô:
– Chẳng lẽ, ma khí đột nhiên biến mất, giờ đã xuất hiện trở lại?
Tuệ nhi cũng run lên, hoảng sợ không thôi.
– Vậy thì không. Tần Triêu Dương đáp: – Lần trước ma khí đột nhiên rút lui, cũng không xuất hiện nữa, chỉ là… bên dưới chỗ phong ấn mà chúng ta đi qua, lại xuất hiện một cái địa mạch thượng phẩm!
– Địa mạch thượng phẩm? Ánh mắt Tần Ngọc sáng ngời:
– Gần Phong Lâm Thành, lại có địa mạch thượng phẩm?
Tần Triêu Dương cũng cười nói: – Chuyện này cũng làm đám lão già chúng ta bất ngờ. Con cũng biết, sở dĩ Phong Lâm Thành vẫn không có thế lực lớn dọn vào, cũng là vì chỗ chúng ta rất nhỏ, hơn nữa linh khí không nồng, không có sản vật đặc biệt, cho nên những năm gần đây đều là do phủ thành chủ quản lý. Nhưng mà địa mạch thượng phẩm vừa xuất hiện, tình hình liền thay đổi…
– Chỉ là một cái địa mạch thượng phẩm, còn không tới mức khiến các thế lực lớn chú ý như vậy? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
– Đúng thế! Tần Triêu Dương nghiêm mặt. – Ở gần linh mạch thượng phẩm đó, hình như còn tìm được rất nhiều địa mạch chi nhánh trung phẩm hạ phẩm. Mặt khác dựa vào Ngọc Thanh Sơn, còn có mỏ nguyên tinh, không biết cấp bậc thế nào!
Tần Ngọc không khỏi đổi sắc.
Nghe đến đây, cuối cùng nàng hiểu được vì sao Phong Lâm Thành lại thu hút người tới.
Chỉ riêng mỏ quặng nguyên tinh, cũng đủ làm người ta tranh nhau vỡ đầu, đừng nói còn có nhiều địa mạch phẩm chất khác nhau.
– Những địa mạch cùng mỏ quặng nguyên tinh đó, Tinh Thần Cung cùng những thế lực lớn đứng đầu đều không để ý, nhưng mà những thế lực tuyến một hai thì không thể mặc kệ. Hiện tại Phong Lâm Thành phong vân xoay vần, chỉ riêng Đạo Nguyên tam tầng cảnh đã có mấy chục vị đi vào, Đế Tôn Cảnh có đến hay không thì chưa rõ, nhưng chỉ cần lợi lộc bên này đủ lớn, thu hút Đế Tôn Cảnh đến đây chỉ là chuyện sớm muộn.
Tần Ngọc nghe rồi, nghiêm mặt nói: – Lão tổ, lúc mấu chốt như thế, Tần gia ta không nên ra mặt làm gì, yên lặng theo dõi là được, ở trước mặt những quái vật lớn này, Tần gia ta chỉ là viên đá nhỏ, không có sức đấu tranh.