Nếu như trường kỳ nghiên cứu chỉ sợ có thể đột phá gông cùm xiềng xích cuối cùng, thành tựu ba ngàn đại đạo viên mãn cũng không phải việc khó!
Sau khi hiểu ra hắn làm sao không kích động.
– Cổ hỗn độn ngữ viết?
– Hắn làm sao biết cổ hỗn độn ngữ? Chẳng lẽ hắn đã lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo, là cường giả chúa tể?
– So sánh với chữ viết đằng long vửa rồi, văn tự sinh hương, chữ sinh tiếng đàn quả thực không tính là cái gì.
Hoàng đế bệ hạ khiếp sợ tột đỉnh, các đại thần khác sắp phát điên.
Lại có người dùng cổ hỗn độn văn tự viết bài thi, hơn nữa chữ chữ châu ngọc, văn tự đằng long, loại năng lực này đã vượt qua tưởng tượng, trăm triệu năm không gặp!
Việc này không thể dùng thiên tài để hình dung, có thể viết ra loại văn tự này tuyệt đối khong đơn giản.
– Bẩm bệ hạ, viết ra những văn tự này chính là Vân Đồng, là hậu nhân Vân gia bị diệt tại thành Đại Ấp vào ba ngàn năm trước, sau khi gia tộc phá diệt không rõ hắn đi nơi nào, nghe nói đạt được truyền thừa của cường giả thượng cổ…
Lúc này có đại thần đi tới, cũng điều tra rõ tin tức của Nhiếp Vân.
Những tin tức này đều là Nhiếp Vân ghi lên thân phận Vân Đồng, chỉ cần đạt được chứng nhận tham gia kỳ thi cuối năm phải có đăng ký và ghi rõ ràng.
– Thành Đại Ấp? Loại địa phương nhỏ này lại xuất hiện nhân vật thiên tài như thế? Chỉ sợ người này đạt được truyền thừa của cường giả chúa tể, bằng không không có khả năng viết ra văn tự lợi hại như thế.
Hai mắt hoàng đế bệ hạ tỏa sáng.
Có thể sử dụng cổ hỗn độn văn tự viết bài thi, hơn nữa văn tự đằng long, nói rõ người này kiến thức không giống tầm thường, truyền thừa tuyệt đối không thể tầm thường, chỉ sợ đạt được chúa tể truyền thừa, cho dù kém cỏi nhất cũng là cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng truyền thừa!
Bằng không tuyệt đối không có thanh thế như vậy.
– Đúng thế, bệ hạ, người này đại tài, chúng ta nên làm gì?
Một đại thần vội vàng hỏi.
– Rất đơn giản, trực tiếp định hắn là văn khảo đệ nhất.
– Văn khảo thi qua đi, bắt đầu võ khảo thi, ta muốn nhìn người này có thực lực gì.
Hoàng đế bệ hạ dừng một chút và phân phó.
– Vang, bệ hạ, thuộc hạ đi làm!
Đại thần gật gật đầu, lui ra ngoài.
Người trong Kiền Huyết hoàng cung không ngừng phấn chấn, thí sinh trong trường thi cũng bị kinh động.
Văn tự đằng long, đạt được hỗn độn tán thành, điểm này thật đáng sợ, mặt đất rung động lắc lư làm mọi người đang đáp đề bừng tỉnh.
– Văn tự đằng long, dùng cổ hỗn độn văn tự viết? Rốt cuộc là ai?
Hai người Tư Mã Cung, Diêm Siêu đồng thời dừng lại, rốt cuộc không ghi tiếp.
Có văn tự đằng long, quán quân đã định, tất cả mọi người không có dục vọng ghi tiếp, một hồi văn khảo thi oanh oanh liệt liệt kết thúc như vậy.
– Đã đến giờ!
Nương theo quan chủ khảo hét lớn một tiếng, trận pháp chung quanh mọi người biến mất, trước mắt khôi phục nắng ráo sáng sủa, bài thi trước mặt bay lên không trung, bay thẳng vào hoàng cung.
– Ai, ta nói rồi, tỷ thí với Kiền Huyết tứ quân tử không chiếm được bài danh tốt, quả là thế… Văn tự đằng long cũng xuất hiện, quá biến thái.
Thu thập bàn trước mặt, Nhiếp Vân thở ra một hơi, đang muốn nghe quan chủ khảo phân phó gì đó, chợt nghe thanh niên chất phác nói thầm.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân mỉm cười.
– Có cái gì mà cười? Văn tự đằng long xuất hiện, tương đương văn khảo thi quán quân đã xuất hiện, chúng ta đều không được gì…
Thanh niên chất phác cau mày lên tiếng.
– Ngươi nói viết ra văn tự đằng long sẽ là ai?
Lời nói của hắn không lớn nhưng làm mọi người chú ý.
Hiển nhiên hắn phi thường bội phục người viết ra văn tự đằng long.