Diệp Thành còn chưa nuốt miếng cơm đã lại ói ra cả.
Lại nhìn sang Bích Du, khuôn mặt cô ửng đỏ vì câu nói của Tiểu Nhược Hi là đang nói với cô.
Tiểu Nhược Hi thật thông minh, chẳng cần ai dạy, tự mình sắp xếp thứ tự, một câu nói vô tư của cô bé chợt xuất hiện thêm mấy thân nương nữa, và Diệp Thành đương nhiên cũng có thêm vài thê tử.
Lúc này, cả bàn ăn ai nấy đều gượng gạo, vẻ mặt kì quái.
Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, cho dù với khả năng như hắn thì cũng không trụ được trong hoàn cảnh này.
Roẹt!
Khi cả bàn ăn đang chìm vào bầu không khí gượng gạo thì trên trời có một đạo thần hồng rẽ qua bay xuống Ngọc Nữ Phong.
Nữ tử này xuất hiện với gương mặt tuyệt sắc, khoác trên mình bộ y phục trắng không nhuốm bụi trần, mái tóc không gió cũng tự tung bay, từng lọn tóc nhuốm thần hoa trông như một vị đế tiên, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại.
Nữ tử này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là nữ nhi Sở Linh Ngọc con gái của Thiên Tông Lão Tổ sao?
Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt lại nói lên tất cả, đây cũng là đệ đệ muội muội sao?
Lấy đâu ra nhiều đệ và muội thế?
Diệp Thành nhìn lại Hạo Thiên Thi Nguyệt sau đó bắt đầu nhìn Sở Linh Ngọc, khí tức của cô ta có phần gấp gáp, trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi làm ướt mái tóc, trông có vẻ như cô ta di chuyển rất nhanh để tới đây.
“Ngươi ra đây, ta có chuyện cần hỏi ngươi”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, cô nhìn thẳng Diệp Thành, vẻ mặt có phần lãnh đạm.
Nghe vậy, ánh mắt của các nữ tử khác đều nhìn sang Diệp Thành, thấy vẻ mặt đó của Sở Linh Ngọc sao lại giống như thể tới để tính nợ khiến người ra rất dễ liên tưởng rằng Diệp Thành bắt nạt người ta.
Bị cả nhóm nữ nhân nhìn như vậy, Diệp Thành đã cảm thấy khó chịu rồi, trời đất chứng dám hắn không hề làm gì Sở Linh Ngọc cả.
Roẹt!